Khối lượng tin tức hôm nay quá lớn, đã bị kinh hãi quá nhiều lần, nên giờ phút này Phương Đại Xuyên hoàn toàn không bất ngờ, hoảng loạn hay rợn tóc gáy. Hắn chỉ thấy mệt mỏi thấu xương.
Có người nói dối, trong khoảnh khắc đó, Phương Đại Xuyên thật sự muốn lấy thuốc độc ra tự sát. Đến nước này rồi mà vẫn có người muốn phá hoại, Phương Đại Xuyên thật sự không biết là họ không sợ chết, hay họ quá tự mãn về IQ và vận may của mình.
“Điên rồi, điên hết rồi.” Bà Tống ngửa đầu cười mỉa.
Phương Đại Xuyên lắng nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, cảm nhận sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Triệu Sơ được năm phiếu, lúc sáng chiếc máy đọc rõ ràng, bốn người còn lại mỗi người một phiếu, tức là ông chủ Đỗ ba phiếu. Ông chủ Đỗ không đời nào tự bỏ cho mình, nhưng tường thuật lại thì chỉ có hai người bỏ phiếu cho ông chủ Đỗ, Triệu Sơ lại có sáu phiếu. Hoặc là chiếc máy đã bị đụng chạm, hoặc khả năng lớn hơn là có người đã nói dối.
“Ông chủ Đỗ tự bỏ cho mình sao?” Lý Tư Niên hỏi.
Ông chủ Đỗ khinh miệt cười vài tiếng, “Cậu nghĩ có khả năng đó không? Tôi bỏ cho Triệu Sơ.”
“Bà Tống, Đinh Tư Huy, tôi, Lý Tư Niên, ông chủ Đỗ, Lưu Tân, sáu chúng ta bỏ cho Triệu Sơ, phải không?” Phương Đại Xuyên nhắm mắt, hít sâu một hơi, viết sáu cái tên lên giấy, nét chữ giống hệt nét chữ của học sinh gà gật trong giờ Toán, nguệch ngoạc run rẩy, chẳng ra hình thù gì. Ngọn lửa mênh mông thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319626/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.