Về chiều, trời dần đổi sắc.
Mây đen cuồn cuộn trên mặt biển phía xa, hải lưu cuốn theo xác sinh vật phù du, cuộn sóng và tảo chết lên bờ. Khe hở trên đá ngầm đã mắc không ít tảo biển, nhánh tảo uốn lượn trong bóng tối theo dòng nước thủy triều, khiến cả hòn đảo trông như bị bầy rắn quấn quanh.
“Thời tiết thay đổi.” Lý Tư Niên lo lắng nói, “Chúng ta lên chỗ cao xem trước, tôi không biết nước ngọt trên đảo chảy về phía nào, nếu mưa quá lớn, thủy triều dâng cao, tôi sợ nguồn nước bị ô nhiễm.”
Ba người hứng chịu cuồng phong, đi một vòng quanh hòn đảo nhỏ, rồi trèo lên ngọn núi giữa đảo. Hòn đảo này thoạt nhìn không lớn, nhưng đi bộ cũng đủ gãy chân, Phương Đại Xuyên đi được, vì hắn đóng phim dãi nắng dầm mưa quen rồi, vận động kiểu này chưa thấm vào đâu, chỉ con gái như Đinh Tư Huy mới khổ. Hai người vừa kéo vừa đỡ, cùng lôi em Đinh lên đỉnh núi.
Đinh Tư Huy chống gối thở dốc, “Núi này… Núi này không giống mấy, mấy ngọn núi em hay leo.”
“Em nói điều hiển nhiên thế?” Phương Đại Xuyên quan sát bốn phía, ngọn núi này cũng không hẳn là núi, gọi là đồi thì đúng hơn, cây cối còn rất tươi xanh, hắn vừa đề phòng động vật rừng cây lao ra, vừa hàm hồ dạy dỗ Đinh Tư Huy, “Bình thường em leo núi ở khu danh lam thắng cảnh, có người đẽo sẵn từng bậc thang, chẳng lẽ em tưởng núi nào sinh ra cũng thế à?”
Họ vừa leo hết ngọn núi nhỏ, đối diện đỉnh núi là biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319622/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.