“Cháu biết hết!” Đứa nhỏ trợn mắt cười nói, rồi há miệng hát một bài đồng dao.
“Ai giết chim cổ đỏ? Chim cổ đỏ chết trên hòn đảo.
Chó sói giết chim cổ đỏ, se sẻ vỗ cánh hát lên.
Sói dùng nọc độc giết chim cổ đỏ, chết không nhắm mắt đâu.”
Ánh nắng vương mùi biển đảo xuyên qua cửa kính sát sàn, hắt lên chỗ ngồi trống, tạo thành một bóng dáng hư ảo, bóng dáng nhỏ nhắn hư ảo chập chờn lay động. Tiếng hát của đứa trẻ lanh lảnh véo von, giai điệu dịu dàng tinh tế, nhưng lời ca khủng khiếp hơn bản đồng dao gốc Mẹ Ngỗng nhiều. Trong tiếng hát đồng dao quái quỷ, tất cả như bị phù phép đóng đinh tại chỗ. Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn nơi hư ảo nọ, siết chặt nắm tay phải, nuốt nước miếng. Lý Tư Niên không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua khuôn mặt mọi người, vươn tay dưới gầm bàn, nhè nhẹ vỗ về nắm tay Phương Đại Xuyên, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Căn phòng chìm trong im lặng kỳ quái, chỉ nghe tiếng hít thở.
Đúng lúc đó, một trận gió lùa vào cửa sổ. Tấm rèm bị gió tạt thốc lên, tua rua ngấm nước, ướt sũng như mái tóc dài, sà vào lưng Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên dựng tóc gáy, giật nảy mình.
Tiếng đồng dao ma quỷ tiếp tục ngân nga, đứa nhỏ trừng trừng nhìn chiếc ghế trống, khóe miệng ngây thơ nhếch lên cười:
“Chim cổ đỏ chết ai trông thấy? Đứa nhỏ trợn mắt nhìn.
Nó thấy se sẻ giết cổ đỏ, chết không nhắm mắt đâu.”
“Đủ rồi! Đừng hát nữa! Mày giả thần giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319617/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.