- A! - Một giọng nói vang lên, cuốn hút mọi người. Từ trên đầu Vương Tiền Như, chiếc khăn nhẹ nhàng bay theo gió hướng đến chỗ Doãn Hạo.
Tưởng chừng như sẽ có một màn lãng mạn, nam chính bắt lấy chiếc khăn, mùi hương đặc biệt thoang thoảng khiến chàng nhớ mãi không quên hình bóng dịu dàng thục nữ của cô gái,......
Nhưng đã khiến mọi người phải thất vọng. Doãn Hạo từ xưa đặc biệt rất ghét mùi nước hoa mà trên người cô công chúa này đâu đâu cũng nghe mùi nước hoa nồng nặc. Chiếc khăn bay đến gần chừng 1m thì đã bị anh dùng nguyên tố phong đánh đi, ánh mắt vẫn thủy chung một mực không cảm xúc.
Chiếc khăn đáng thương tiếp tục chơi vơi giữa đường, quay về chỗ Vương Tiền Như. Cô ta bực nhọc nhận lấy chiếc khăn, giọng nói yếu ớt, trong trẻo đúng chuẩn tiểu bạch thỏ.
- Cảm ơn anh. Xin hỏi công tử quý danh là gì? - Vừa giở giọng ra đã muốn cua trai rồi. Hạ Linh Chi thầm khinh bỉ, anh hai cô không dễ bị gạt như vậy đâu.
- Xin lỗi, nhưng tôi không thích cho người khác biết tên mình. - Anh lạnh giọng nói.
Mọi người xung quanh âm thầm chê trách bảo anh (DH) là làm giá. Còn thương tiếc cô công chúa dễ thương yếu ớt kia (Ọe Ọe, kiếm cho ta cái thùng phi) chỉ vì si tình (mới gặp lần đầu nhá) mà phải chịu uất ức (xin lỗi nhưng con trai ta chưa ức hiếp gì cô ta cả nhá)
- Vậy tôi có thể mời công tử một bữa ăn không? - Tuy là không được nhưng vẫn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-nu-phu/188451/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.