...
"Khốn... kiếp...".
Chả bù được Kỷ Vương uyên bác hơn người, với vốn kiến thức hạn hẹp và tâm trí lu mờ hiện tại, Mạc Tử Y nào đánh giá đúng tình hình. Uy năng của Túy Linh Lung, hắn không hình dung, hay đúng hơn là hắn đã không cân nhắc để hình dung. Nói cách khác, Mạc Tử Y hắn vẫn nghĩ rằng mình thắng được.
Đúng. Nó nên như thế. Mạc Tử Y hắn đường đường là một đại ác ma huyết mạch tinh thuần, là thiên chi kiêu tử trong kiêu tử, là bậc kỳ tài trong những kỳ tài!
Mạc Tử Y hắn chỉ mất hơn hai trăm năm đã liền từ Linh châu cảnh mà bước vào Linh anh hậu kỳ chi cảnh, tư chất bậc này thử hỏi trên khắp Hồng Uy Thiên Quốc này, đại lục Thiên Âm này có mấy ai sánh được? Cho dù là Lạc Mai Tiên, Sơn Hạ Nghinh Tử - hai kẻ từng được cả đế quốc ca tụng là nhân trung long phượng, vạn năm hiếm xuất ra một - cũng tuyệt đối không thể so bì!
Chỉ có hắn, chỉ Mạc Tử Y hắn mới là thiên kiêu chân chính! Mà bậc thiên kiêu thì há lại thua một tên Dị Chủng thấp hèn?!
Mạc Tử Y, hắn nghĩ như vậy đấy. Quá ư phiến diện, ấu trĩ.
Tự nhận thiên kiêu tuyệt thế nhưng thử hỏi trên đời này, có thiên kiêu chân chính nào lại tự phụ quên mình như hắn?
Đúng như lời Kỷ Vương từng nhận xét, Mạc Tử Y bất quá chỉ là hạng công tử thế gia bạo ngược thành tính, là loại rác rưởi ngu đần mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555780/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.