...
...
Sao phủ non cao, trăng vàng cô tịch, gió lạnh triền miên, hương hoa phiêu dật, đấy là khung cảnh của Tường Linh Sơn lúc này. Thê lương, hẳn cũng đôi phần.
Giữa bầu không khí quạnh vắng, ưu buồn ấy, trên đỉnh Tường Linh, bên ngoài mỏm đá chênh vênh nơi vách núi, một đôi nam nữ hiện đang đứng, nhưng... chẳng ai nói gì. Thi Quỷ cũng được, Tiểu Kiều cũng tốt, cả hai ai nấy đều bảo trì sự trầm mặc cho mình, tận cho tới khi...
"Tiểu Kiều...".
Một cơn gió mạnh thổi qua làm bay mái tóc, trong cái nhìn xa xăm về nơi chân trời vô định, Thi Quỷ chợt cất tiếng, giọng phiêu hốt: "Ngươi có cảm thấy ta rất vô dụng không?".
"Công tử...".
Cánh môi hé mở, Tiểu Kiều khe khẽ lắc đầu: "Người không phải. Công tử người biết rất nhiều thứ, hơn người khác rất nhiều điểm. Tiểu Kiều chưa thấy ai có thể tài giỏi hơn người cả".
"Giỏi sao?".
Thi Quỷ nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, kế đấy lại nhẹ nhàng mở ra, tiếp tục hỏi: "Tiểu Kiều, ngươi thử nói xem, con người liệu có thể nghịch thiên được không? Đấu với trời, người có thắng nổi?".
...
Trải qua hồi lâu nghĩ ngợi, rốt cuộc thì Tiểu Kiều cũng chỉ biết lắc đầu. Câu hỏi kia, nó quá xa vời với nàng.
"Nhân định thắng thiên...".
Thi Quỷ bỗng nở nụ cười nhạt, tiếp câu nói vẫn còn dang dở: "... Nhưng nếu ngay từ đầu thiên đã buộc dây rối vào ngươi, ngươi còn có cơ hội để thắng sao?".
Tới đấy, hắn ngước mặt nhìn trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555534/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.