...
...
"Á á á...!!".
"Buông ra!!".
"Mau buông ta ra! Mau buông ra...!!".
Theo thời gian trôi qua, cùng với cánh tay thứ hai bị kéo đứt lìa, tiếng la hét của Diệp Lang Khải cũng đã to hơn, biểu lộ trên khuôn mặt cũng có thần hơn hẳn.
Đau đớn, nó đã làm Diệp Lang Khải dần trở nên thanh tỉnh.
Khổ nỗi hắn càng thanh tỉnh bao nhiêu thì cảm nhận của hắn lại càng rõ rệt bấy nhiêu. Nói cách khác, nỗi đau mà hắn chịu, thống khổ mà hắn gánh, so với trước thì nó đã tăng lên rất nhiều lần.
Nhưng, đấy là chuyện của hắn, nỗi đau của hắn, nào có ai động lòng thương cảm.
Lạc Lâm không, Nghinh Tử không, Âm Cơ lại càng không.
Thi Quỷ ư? Hắn có, nhưng chẳng phải thương hại mà là vui vẻ. Trên mặt hắn lúc này, trừ bỏ sự căm hận ra thì còn có thêm cả tiếu ý nữa. Môi hắn đang nhếch và miệng hắn thì đang phát ra những tiếng cười. Nó không lớn lắm, chỉ vừa đủ để cho người bên cạnh nghe được. Chỉ là... chẳng có ai nghe.
Diệp Lang Khải làm gì có tâm trạng để mà nghe. Hắn còn đang bận bịu với nỗi thống khổ của riêng mình. Tay hắn, nó đã lại vừa bị người kéo đứt thêm một cái nữa.
"Á á á...!!".
"Buông ta ra!! Buông ta ra!!".
...
Quá đớn đau, Diệp Lang Khải gào thét đến độ vỡ tiếng. Theo đó, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu vặn vẹo, hai mắt lồi cả ra ngoài...
Một lần nữa, thanh tỉnh vừa mới đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555507/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.