Theo tay Lauren, Sophia ngẩng đầu nhìn trời đêm một lúc, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:
"Lauren, vì vậy nên em ghét nắng sao?".
"Chúng ta là ma cà rồng, Sophia".
"Thì sao?".
Sophia vừa mân mê gương mặt Lauren vừa nói: "Lauren, chị thích nắng. Chị ước mình được tắm trong nắng, được chạm vào và có thể sống cùng nó...".
"Sophia".
Lauren chuyển mình ngồi dậy, nét lo lắng hiện rõ trong đôi mắt: "Sophia, sao chị có thể mơ ước những điều điên rồ như thế? Chúng ta là ma cà rồng, Sophia. Chúng ta không thuộc về những nơi có quá nhiều ánh sáng. Nó sẽ khiến chúng ta tan thành tro bụi. Chúng ta sẽ chết".
"Chị biết chứ, Lauren".
Sophia cúi đầu, thần tình buồn bã: "Nhưng chị rất thích nắng. Chị yêu nó. Chị ước mình giống như con người để có thể ngày ngày được sống bên trong nó...".
"Sophia, chị... Em không thể hiểu được. Chị tại sao lại đi thích một thứ khi bản thân đã thừa biết là nó sẽ đem mình giết chết chứ? Sophia, chị thật sự rất...".
"Hì hì...".
Sophia ngẩng đầu lên, cười khẽ thay Lauren nói tiếp: "Rất ngốc nghếch đúng không?".
"Lauren, em hẳn đang cảm thấy chị thật giống Stupid nhỉ?".
"Stupid?".
Lauren nghi hoặc: "Sophia, Stupid là ai?".
"Lauren, em không biết Stupid?". - Sophia chớp chớp đôi mắt, hơi ngạc nhiên hỏi.
Và đáp lại là một cái gật nhẹ của Lauren: "Em không biết".
"Thật sự không biết?".
"Không biết".
"Chắc chắn, khẳng định là không biết?".
"Sophia, em đã nói là không biết mà".
"Ừ, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555386/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.