"Chết rồi".
Thấp giọng buông ra hai chữ, Thiên Nguyên thu tay, chuyển mình nhìn sang phía đối diện, nơi Thi Quỷ đang đứng.
Hít nhẹ một hơi, hắn thoáng điều chỉnh tâm tình rồi mới cất tiếng:
"Các hạ thần thông mạnh mẽ, thủ đoạn kinh nhân, tin tưởng cũng chẳng phải hạng vô danh. Xin hỏi xưng hô thế nào?".
"Bây giờ mới hỏi, ngươi không cảm thấy như thế là quá muộn sao?".
Giọng hờ hững, Thi Quỷ nói tiếp: "Có điều, ngươi hỏi sớm hay hỏi muộn thì cũng giống nhau cả thôi. Tên của ta, ngươi biết hay là không biết lại có gì khác biệt".
"Các hạ nói vậy là ý gì?".
"Ý gì?".
Thi Quỷ cười nhạt lắc đầu, bảo với Thiên Nguyên: "Ta thấy ngươi cũng đâu phải kẻ ngốc, cớ gì lại hỏi ta như vậy? Ý tứ của ta ngươi hẳn phải rõ ràng rồi chứ".
Tâm tình vốn đã trầm trọng sau cái chết của Khang Hải và Khang Dã, nay thấy Thi Quỷ thong dong bình thản đối đáp thì dạ Thiên Nguyên lại càng trầm đi.
Chẳng vòng vo thêm nữa, Thiên Nguyên trực tiếp hỏi thẳng:
"Các hạ, bọn ta và ngươi có thù oán?".
Trong số các khả năng, Thiên Nguyên cảm thấy đây là lý do thích hợp nhất. Dẫu sao thì trước nay mấy huynh đệ bọn hắn giết người cũng rất nhiều, cừu nhân không ít, bị người tìm tới âu cũng hợp lẽ.
Tuy nhiên, lần này Thiên Nguyên hắn đã sai.
Phía đối diện, Thi Quỷ lại một lần nữa lắc đầu: "Không thù không oán".
Nhận được câu trả lời của Thi Quỷ, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555361/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.