Bất quá chỉ là đối đầu với một tên Linh châu đệ cửu trọng, Khang Hải thân là cường giả Thiên hà cảnh vậy mà lại khẩn trương điều động toàn bộ linh lực, hơn nữa lại còn đem bổn mạng pháp khí của mình xuất ra ngay từ đầu, thoạt nghe thì đúng là có hơi khoa trương. Tuy nhiên, sự khoa trương này là cần thiết, bởi vì kẻ mà Khang Hải đang đối đầu là một “đại ác ma”.
Mà đại ác ma là ai? Bọn họ chính là những vị bá chủ của ma giới.
Dựa vào cái gì mà bọn họ trở thành bá chủ? Chính là lực lượng huyết mạch, chính là thiên phú thần thông!
Mặc dù Khang Hải không cho rằng tên tiểu bối Linh châu đệ cửu trọng trước mặt có thể vượt qua một đại cảnh giới mà giết được mình, thế nhưng hắn cũng chẳng dám xem thường. Thiên phú thần thông của một đại ác ma, nó quả thực rất có cân lượng.
Xuất toàn lực ngay từ đầu để áp chế đối thủ, đấy là quyết định của Khang Hải. Một quyết định mà bản thân hắn cho là sáng suốt nhất.
Thực tế, Khang Hải đúng là đã rất “sáng suốt”. Nhưng, sáng suốt lại không đồng nghĩa an toàn. Sự chuẩn bị “đầy đủ” của Khang Hải, nó bất quá chỉ là để tô vẽ cho có vậy thôi, chẳng có tác dụng và cũng chẳng bảo đảm được gì cho hắn cả.
Thi Quỷ là ai chứ?
Đại ác ma? Nhân loại? Dị Chủng?
Không. Hắn là... “Quỷ”!
Một “Quỷ” hút máu, ăn hồn kẻ khác!
Và giờ phút này đây, con mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555355/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.