Lại nói, cái vẻ hình thức này, xét ra nó cũng là một sự miễn cưỡng đấy. Thực chất bốn tên hộ vệ kia, chẳng một kẻ nào là nguyện ý phải gọi Thi Quỷ là đại nhân cả. Sở dĩ nói ra là vì tình thế bắt buộc thôi. Trên người Thi Quỷ có một tấm lệnh bài đặc biệt do chính thành chủ, cũng tức đại công chúa Lạc Mai Tiên ban cho. Theo đó, Thi Quỷ đã được xem như một thân sĩ của đại công chúa.
Danh phận thân sĩ kia, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ, chí ít, so với mấy tên hộ vệ thì cao hơn nhiều lắm.
Và đó cũng chính là lý do vì sao bốn tên hộ vệ đứng canh gác trước đại môn tòa chính điện này đây lại phải hướng Thi Quỷ xưng hô hai tiếng “đại nhân”.
Bọn họ là bị tình thế bắt buộc, không thể không gọi. “Đại nhân”, hai tiếng kia phát ra là vì tấm lệnh bài của Lạc Mai Tiên mà thôi. Còn Thi Quỷ... Khinh thường vẫn cứ là khinh thường, ghẻ lạnh vẫn cứ là ghẻ lạnh.
Lẽ đương nhiên, đối với sự khinh thị mà bốn tên hộ vệ dành cho mình, Thi Quỷ cũng hiểu được, cũng cảm nhận được. Chúng quá rõ ràng, đến mức một tên ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Dẫu vậy, Thi Quỷ chẳng mấy bận tâm.
Chỉ là mấy tên hộ vệ tu vi cao nhất cũng bất quá Linh châu đệ ngũ trọng, Thi Quỷ hắn cần gì phải chấp nhặt?
Nếu thực sự cần đến một sự công nhận nào đấy thì đối tượng mà Thi Quỷ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555328/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.