Cứ thế, một tội rồi lại một tội, một câu rồi lại một câu, Lạc Lâm đem tất cả những thiệt thòi mà mình đã từng gánh chịu ra kể. Nàng kể và kể rất tường tận, vạch từng cái một, chẳng thiếu thứ gì. Bắt đầu từ thời điểm gặp Thi Quỷ ở bãi tha ma nọ kéo cho đến tận hôm nay, phàm là thiệt thòi, trái đắng nào, bất kể nhỏ lớn đều được nàng liệt kê ra hết. Thậm chí kể cả khi thiệt thòi ấy có là do nàng tự mình chuốc lấy đi nữa. Bộ dạng của nàng, quả thực so với chủ nợ thì còn muốn giống chủ nợ hơn.
Còn Thi Quỷ, hắn tất nhiên là con nợ của nàng rồi.
...
Sau không biết bao nhiêu câu và bao nhiêu tội đã được liệt kê, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng chịu dừng lại.
“Hừm hừm”.
Hắng giọng hai tiếng, nàng chậm rãi xoay đầu, tay chỉ mặt Thi Quỷ, nói:
“Ngươi, sư phụ Tiểu Quỷ ngươi, bổn công chúa ta nói cho ngươi biết, từng cái từng chuyện ta đây đều ghi nhớ rất rõ nhá. Ngươi thấy ta gần đây thân thiện với ngươi thì tưởng ta đã cho qua rồi sao?”.
“Hứ! Còn lâu!”.
Dứt câu, Lạc Lâm đem ngón tay thu hồi, vuốt nhẹ mái tóc thẳng mướt mượt mà của mình, nói tiếp, giọng không giấu được vài phần đắc ý:
“Ta đây là ẩn nhẫn chờ thời, kiếm tàng tay áo. Sở dĩ ta tươi cười, tỏ ra thân thiện là vì muốn tiếp cận Tiểu Quỷ sư phụ ngươi thôi”.
“Ta biết là ngươi luôn cảnh giác đề phòng ta, nếu cứ như trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555323/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.