Âm thầm cắn răng, Thi Quỷ một lần nữa vận hành linh lực.
Thần sắc âm trầm, hắn nâng cánh tay lên, những ngón tay từ từ xòe rộng.
Chợt, từ trong lòng bàn tay, một tia lam quang bay ra. Để rồi sau đó...
“Oành!”.
Nổ tung và tan biến. Tia lam quang kia, nó đã chẳng còn sau đó nữa.
Tại sao lại như vậy? Băng Ngưng còn chưa kịp hình thành đã lại tan biến, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Câu trả lời nằm ở Nghinh Tử. Nàng vốn ở đây và hiện cũng đã ra mặt. Vừa rồi, chính nàng đã phá hỏng thần thông của Thi Quỷ.
Khỏi phải nói, đối với hành động phá hoại này của Nghinh Tử nàng, Thi Quỷ hiển nhiên là không thể nào thoải mái được. Trái lại, hắn đang khá là khó chịu. Từ sáng giờ tập luyện mãi mà vẫn chưa đạt tới ba mươi thước Băng Ngưng đã đủ khiến hắn cảm thấy phiền muộn rồi. Vậy mà nay lại còn bị người nhảy ra phá hoại...
Gương mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ, Thi Quỷ nhìn Nghinh Tử vừa hiện thân, hỏi:
“Nghinh Tử, ngươi làm gì vậy?”.
Đáp lại là sự im lặng. Nghinh Tử, nàng không nói gì cả.
Trước thái độ lặng im của nàng, Thi Quỷ vốn đã phiền thì nay lại càng thêm phiền. Thay vì sự ôn hòa xen lẫn một chút dịu dàng thường thấy thì ánh mắt Thi Quỷ dành cho nàng đã lại tăng thêm vài tia lạnh nhạt.
“Nghinh Tử, ta phải tu luyện, ngươi hãy...”.
Mới nói được bấy nhiêu thì Thi Quỷ liền biến sắc, lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555291/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.