...
...
Thời gian thấm thoắt trôi mau, ngày đêm luân chuyển, nhật nguyệt đổi dời, nháy mắt mà hai ngày nữa đã trôi qua.
Trong suốt hai ngày này, bên dưới “Đông” phòng, nơi mật thất đã chẳng còn ai ghé qua nữa cả. Lạc Mai Tiên, Độc Cửu, Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai, toàn bộ đều là như thế, không ai ghé.
Bên trong mật thất này, hiện diện chỉ có duy nhất mỗi mình Thi Quỷ. Nhưng khẳng định hắn đã chẳng hề cảm thấy cô đơn hay là trống trải cái gì. Đối với sinh mệnh lâu dài của tu sĩ, hai ngày thời gian lại có bao nhiêu tác động đến tâm tình? Nó ngắn lắm. Luyện tháng, tu năm, bế quan đột phá, con đường của tu sĩ đã bao giờ thiếu sự tịch mịch đâu?
Hai ngày, khoảng thời gian ấy không ảnh hưởng gì đến tâm tình của Thi Quỷ hết, thậm chí kể cả khi nó đưa hắn từ một tu sĩ Linh châu đệ lục trọng lên thành Linh châu đệ thất trọng đi chăng nữa.
Cần gì chứ? Mọi thứ vốn dĩ đều đã nằm trong tính toán của hắn cả rồi.
Linh châu đệ thất trọng? Xét ra thì vẫn chưa phải điểm tối đa mà hắn có khả năng đạt tới trong điều kiện tài nguyên hiện tại.
Với tất cả số thiên tài địa bảo mang thuộc tính âm hàn mà Lạc Mai Tiên đưa cho, nếu đem toàn bộ hấp thu ít nhất hắn vẫn có thể đột phá thêm một tầng nữa, tức là sẽ từ Linh châu đệ lục trọng tăng lên thành Linh châu đệ bát trọng.
Tất nhiên lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555160/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.