...
Ba người Cao Xán vừa đi khỏi thì ở phía sau, trong mắt tứ hoàng tử nọ liền lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.
“Hừ, nếu không phải vì muốn chứng minh cho Khải Đế thấy một chút năng lực thì Điềm Kiểm ta há lại dính líu đến hạng người như các ngươi”.
...
Những lời đó, chúng hiển nhiên đã không thể đến được tai của đám người Cao Xán. Ít nhất thì bây giờ là vậy. Hiện tại ba người bọn họ đang lao vào cuộc chiến với các tướng sĩ cuối cùng của Đại La.
“Giết”, đó là ý niệm đang cùng hiện hữu trong đầu của cả hai bên. Khác chăng là so với đám người Cao Xán thì các tướng lĩnh Đại La quyết liệt và điên cuồng hơn mà thôi. Tâm thế của hai phía vốn dĩ là hoàn toàn khác biệt.
Đại La đã ở vào thế bại, tuy chưa bị công phá nhưng thực chất cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bị chiếm thiết nghĩ chỉ là sớm muộn. Thác Bất Thế cùng các tướng lĩnh của mình, bọn họ chiến đấu nhưng không phải vì hướng đến một chiến thắng. Đơn giản là bởi chiến thắng là điều không thể.
Đánh, vì bọn họ không là kẻ hèn nhát. Đánh, vì bọn họ không muốn hổ thẹn với những đồng đội đã ngã xuống. Đánh, để tròn bổn phận. Đánh, để giữ niềm kiêu hãnh.
Bọn họ sẽ chết... Trong vinh quang.
...
Và thực tế, một phần trong số bọn họ đã hoàn tất cuộc đời quân nhân của mình. Bọn họ đã vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất biên giới xa xôi này.
Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555101/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.