“Ư... Ư...”.
“Bẩn thỉu”. – Mắt nhìn chằm Vương Chi, Lạc Mai Tiên cất giọng lạnh lùng.
Đưa cánh tay còn lại hướng về miệng hắn, nàng bóp mạnh, đoạn nói: “Ngươi là dùng thứ bẩn thỉu này để tổn thương muội muội ta đúng không?”.
Lời vừa dứt cũng là lúc nàng buông miệng hắn ra, nhưng thay vì hạ xuống thì cánh tay nàng lại được giơ lên, tiếp đó thì giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát vang dội.
“Chát!”.
‘Ư ư...”.
Dường như bị đau, Vương Chi lại lần nữa ra sức vùng vẫy. Nhưng... Vẫn chỉ vô ích. Hắn làm gì có khả năng thoát ra được.
“Thế nào? Muốn ta thả ngươi ra ư?”.
Dừng một chút, Lạc Mai Tiên nói tiếp: “Được. Sẽ như ngươi muốn”.
Những lời nàng nói cũng không phải châm chọc hay bỡn cợt mà hoàn toàn là thật. Bằng chứng là cánh tay đang bóp chặt cổ Vương Chi của nàng đã vừa mới buông ra.
“Sột soạt...”.
Ngay khi lấy lại tự do, Vương Chi chẳng nói chẳng rằng, lập tức lùi lại phía sau, cố kéo giãn khoàng cách với Lạc Mai Tiên.
Trông thấy bộ dạng hoảng hốt của hắn như vậy, Lạc Mai Tiên liền nhếch môi cười lạnh: “Biết sợ rồi sao, đồ thú hoang”.
“Yên tâm, ta sẽ dành cho ngươi đãi ngộ mà ngươi xứng đáng được nhận ngay thôi”.
Nói đoạn, từ bên trong không gian giới chỉ, nàng lấy ra một sợi xích nhỏ màu đen, đưa lên miệng thổi nhẹ.
“Phù...”.
Tức khắc, vốn chỉ dài chưa đến ba thước, sợi xích nọ liền biến to lên, vươn ra gấp sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555047/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.