“Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng”, ấy là đạo lý thường tình xưa nay. Tiếc rằng trước giờ hắn đều ở quá cao, thứ lấy đi hầu như tất cả đều là “miễn phí” nên đã quên mất “công đạo” vẫn tồn tại trên đời.
Một bàn tay không che nổi trời. Hắn dù cao lớn cũng bất quá đang sống dưới gầm trời này mà thôi.
Hôm nay, chính là thời điểm hắn phải đền tội. Phán quyết thì hiển nhiên là Na Trát.
...
“Chết đi!”. – Sát ý trùng thiên, Na Trát gằn lên từng chữ.
Cùng với câu nói của nàng, ba con Minh Tước vốn được phân thân ra trước đó cũng đồng loạt cháy lên ngọn lửa căm thù.
Rực rỡ. Đẹp đẽ. Đỏ thẫm như máu.
Trong tiếng kêu vang vọng khắp trời, chúng đồng loạt nhắm về phía Thánh tử Cửu Âm Giáo lao đến.
Giữa tình cảnh vô sinh tuyệt lộ này, với thủ đoạn đều đã mang ra hết, cứ ngỡ Thánh tử Cửu Âm Giáo sẽ bất lực buông xuôi thì không, hắn lại chạy.
Nhưng tốc độ của Minh Tước là cỡ nào khủng bố, hắn có khả năng chạy thoát khỏi chúng sao?
Thật ra là có.
Thoạt nghe khá vô lý nhưng thực tế thì đúng như vậy. Nguyên do là bởi trước đó, khi mà Minh Tước còn chưa hóa thành lửa đỏ thì hắn đã làm ra một hành động: Thiêu đốt. Có điều thay vì chân nguyên thì cháy lên lại là... Linh anh. Chưa dừng ở đó, ngoài Linh anh thì một thứ khác cũng đang nằm trong trạng thái tương tự: Vạn Cổ Tiên Liên.
Với hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554996/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.