“Ta đương nhiên là không phải. Ta và kẻ gọi Hoàng Thiên Hóa kia thậm chí còn chưa từng gặp mặt”. – Bên kia, lão nhân lên tiếng xác nhận.
Lần này Na Trát không nói gì, thay vì nói thì nàng chỉ đứng im lặng nhìn lão nhân nọ, hệt như cái cách mà hắn đang quan sát nàng.
Cả hai đều muốn tìm ra thứ gì đó ở đối phương.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Na Trát là người đầu tiên mở lời: “Ngươi hẳn cũng chẳng phải kẻ nhàn rỗi, không biết đến chốn khỉ ho cò gáy này vì mục đích gì?”.
“Nếu đạo hữu đã hỏi thì ta đây cũng nói thật”.
Ngón tay chậm rãi giơ lên, lão nhân chỉ sang bên cạnh, nói: “Ta đến vì người này”.
...
Na Trát, Vương Chi, Tâm Lan, ba người chẳng ai bảo ai, tất cả đều dồn ánh mắt lên người Lăng Tố.
Ngón tay của lão nhân đúng là đang chỉ nàng.
Vương Chi, hắn nhất thời không hiểu được. Tại sao một vị tu sĩ Linh anh đệ thất trọng lại tự mình đến tìm Lăng Tố?
“Trung Liên?”. – Lòng mang nghi hoặc, Vương Chi hướng Lăng Tố hỏi.
Nhẹ lắc đầu, Lăng Tố đáp: “Ta chưa từng gặp y”.
Thú thực thì nàng cũng chẳng hơn gì Vương Chi. Nàng không biết vì cớ gì một vị chân nhân cao cao tại thượng lại bỗng dưng chạy đến rối chỉ đích danh mình. Đối với lão nhân trước mặt này, nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
Trong bốn người, Na Trát là người đầu tiên phản ứng lại.
Hướng lão nhân, nàng cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554971/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.