Và... Cũng chẳng quá lâu, Vương Tuyết Nghi cho hắn câu trả lời.
“Là thật”.
...
“Vương Chi...”. – Như cảm nhận được cơn đau vừa mới trỗi lên trong lòng Vương Chi, Lăng Tố đặt bàn tay mình lên cánh tay hắn, khẽ gọi.
Nàng muốn chia sẻ cùng hắn, muốn làm gì đó để nỗi đau ấy vơi đi, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Nàng đâu ngờ là năm đó, ngoài nàng thì cả Vương Tuyết Nghi cũng mang cốt nhục của Vương Chi...
Thú thật, thời điểm phát hiện mình mang thai Tâm Lan, Lăng Tố cũng đã từng rất hoang mang.
Không giống Lăng Mị luôn canh cánh trong lòng việc tìm hiểu thân thế của hai người, tra rõ cái chết của sư phụ, nàng chẳng nghĩ nhiều đến nó lắm. Ý nguyện của nàng chỉ đơn giản là muốn cả đời tiềm tu, sống những tháng ngày bình lặng, không tranh với đời, không màn tình duyên...
Nhưng, chuyện phát sinh ở tòa động phủ kia, nó đã kéo nàng ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, khiến cho tâm nàng chẳng cách nào bình yên được nữa. Để rồi đến khi nhận ra rằng trong bụng đã mang cốt nhục của Vương Chi thì cõi lòng nàng lại càng trở rối bời.
Lúc ấy nàng rất lo lắng, và cả sợ hãi nữa. Nàng không biết mình phải làm gì, phải đối diện với tỷ tỷ thế nào. Trong một phút nông cạn, thậm chí nàng đã nghĩ đến chuyện sẽ bỏ đi đứa trẻ còn chưa kịp thành hình kia.
Tất nhiên là cuối cùng nàng đã không làm như vậy. Nàng không nỡ...
Giữ lại cốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554938/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.