Không khẩn trương, chẳng lo lắng, vậy cớ gì miệng lại câm nín?
...
...
“Ta cứ ngỡ sẽ không bao giờ còn được gặp ngươi nữa”.
Là Lăng Tố, nàng vừa lên tiếng.
Hồi đáp là giọng hờ hững của Vương Chi:
“Ngươi mong như vậy sao?”.
Lần đầu tiên, Lăng Tố quay sang nhìn Vương Chi. Nhưng nàng không nói gì, nếu có cũng chỉ là một chút u buồn thoáng qua trong đáy mắt. Rồi sau đó, chúng lại được gửi về ở nơi xa xăm.
...
“Bao năm qua... Ngươi sống thế nào?”. – Một lần nữa, Lăng Tố lại hỏi.
“Giết chóc”.
Và như cũ, vẫn một bộ lạnh lùng xa cách, Vương Chi trả lời:
“Tay nhuốm máu, tai nghe những tiếng kêu gào... Tựa lòng ta”.
“Trước kia... Ngươi không như thế”.
“Người ai rồi cũng sẽ đổi thay”.
Xoay đầu lại, Vương Chi nhìn chằm vào gương mặt Lăng Tố, nói đầy ẩn ý: “Huống chi ta lại còn là bị người ép đến không thể không thay, không thể không đổi”.
Dường như cảm nhận được sự khác thường trong câu nói của hắn, Lăng Tố cũng xoay đầu lại.
Mặt đối mặt, nàng hỏi, giọng ngập ngừng:
“Có thể... Kể ta nghe không?”.
Kể?
Nàng muốn hắn kể cái gì đây?
Rằng hắn đã sống lại thế nào? Đã đổi thay ra sao ư?
“Với quan hệ giữa ta và ngươi, ta... Có nên kể không?”.
Nghe Vương Chi nói vậy, Lăng Tố lập tức quay lưng về hướng khác, nơi mà hắn chẳng thể thấy được những giọt nước đang chực chờ chảy ra từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554827/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.