“Bịch”.
Liếc nhìn cơ thể vừa rơi xuống đài, một tia tiếu ý không tự chủ mà lộ ra trên mặt Lâm Thế Danh. Rốt cuộc thì trận đấu cũng đã kết thúc rồi.
Thả lỏng tâm tình, hắn đưa mắt nhìn lên chỗ của Yêu Tông, nơi Thanh Tùng Tử đang ngồi.
Thần sắc của sư phụ hắn… rất tệ.
Nhưng tại sao? Hắn đã thắng rồi kia mà... Lẽ nào…
“Đó là tất cả thực lực của ngươi sao?”.
Bất thính lình, từ phía sau hắn, một giọng nói quen thuộc cất lên.
Khuôn mặt đại biến, Lâm Thế Danh lập tức xoay người lại.
Quả đúng là Vương Tân!
Thế nhưng khi nãy rõ ràng hắn đã…
Nhanh như cắt, Lâm Thế Danh chuyển mắt về phía kẻ đang bị trọng thương nằm kia.
Cũng chính lúc này, một cách kỳ dị, cơ thể đó… bắt đầu tan ra. Rất nhanh, từ một “Vương Tân” bị trọng thương, nó đã biến thành một đám máu lơ lửng.
“Đừng quá để tâm, đó chỉ là một loại pháp thuật thôi”.
Dáng vẻ bình thản, Vương Chi lặp lại câu hỏi khi nãy:
“Lâm Thế Danh, có phải chiêu vừa rồi đã là tất cả thực lực của ngươi hay không?”.
…
Qua vài giây trầm mặc, Lâm Thế Danh âm thầm hít sâu một hơi, từ từ ngước lên.
“Vương Tân”.
Lần đầu tiên, Lâm Thế Danh gọi tên đối thủ của mình.
“Làm sao ngươi có thể tránh được chiêu Thiên Ngoại Hỗn Lưu này của ta?”.
“Nó chẳng có ý nghĩa gì cả”.
“Với ta thì có”.
Cho tới tận lúc này, Lâm Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554743/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.