“Ồ, tiểu tử Lâm Thế Danh kia đã bắt đầu nghiêm túc rồi”.
Phía trên Anh Tiên Đài, chẳng biết từ khi nào Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang đã đem bàn ghế của mình di chuyển ra xa khỏi những người còn lại của Yêu Tông. Lời vừa rồi chính là được thốt ra từ miệng Lăng Mị.
Dáng vẻ hiện tại của nàng trông khá là… chướng mắt. Lưng ngã tựa ghế, tay cầm bầu rượu, miệng nhai nhồm nhoàm và chân thì… duỗi thẳng. Thiết nghĩ nếu không vì còn có chút e ngại người của Tứ Thiên Điện, chỉ sợ đôi chân thon thả yêu kiều kia từ lâu đã được vắt chéo lên bàn rồi chứ chẳng phải duỗi bên dưới như bây giờ.
Lăng Mị là vậy, tính tình vẫn quái dị như năm nào. Trước khi Vương Chi đến, sau khi Vương Chi đi, sinh hoạt của nàng cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Thích thì làm, không thì nghỉ, nguyên tắc với nàng cũng chỉ như một quả trứng dùng để luộc ăn mà thôi.
Hai mươi lăm năm trôi qua, mặc dù nàng không thu nhận thêm bất kỳ một đệ tử nào nữa, thế nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng sẽ chịu an phận một mình tại Động Lăng Ba. Nàng cũng không phải Lăng Tố, cuộc sống của nàng sao lại có thể nhàm chán như vậy được.
Một mình tiềm tu? Mơ đi.
Thiên Đan Phong của nàng có biết bao nhiêu người, dưới chân nàng có biết bao nhiêu đệ tử, nhàm chán thế nào được.
Buồn ư?
Lôi vài tên ra bắt nạt là xong.
Chán ư?
Lại lôi thêm vài tên nữa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554736/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.