…
…
“Công tử”. - Vừa thấy nam tử trở về, Tiểu Kiều liền tiến lại, cất giọng ôn nhu.
Khổ nỗi đối tượng được nàng quan tâm lại dường như chẳng hề cảm nhận được chút tâm ý nào hết, nói gì đáp lại, đến liếc qua nàng còn không có nữa là.
“Lại lờ người ta nữa rồi”. – Trong lòng có chút bất mãn, Tiểu Kiều nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Hiển nhiên, với một khoảng cách chưa đến vài gang tay, những lời kia ngay lập tức lọt vào tai nam tử. Thế là bước chân hắn khựng lại. Như ánh sao băng xẹt ngang bầu trời, hắn cong tay búng tới, đích đến thì chính là cái trán nhỏ của ai kia.
“Phốc!”.
“A ui!”.
Vội đưa tay xoa xoa cái trán nhỏ, bằng ánh mắt u oán, Tiểu Kiều liếc nhìn hung thủ vừa ra tay đánh mình…
Lại búng. Nàng không biết đây đã lần thứ bao nhiêu mình bị thế này rồi.
“Người gì đâu mà chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.
Âm thầm trách móc, Tiểu Kiều dứt khoát quay mặt đi, không thèm nhìn hay nói thêm gì nữa…
Chứng kiến vẻ bực bội của nàng, bất giác, khóe môi nam tử nhếch lên. Mặc dù chỉ thoáng qua, thời gian lưu lại còn chưa đầy một giây nhưng đích thị là có nhếch. Nếu là người khác thì chẳng nói làm chi, nó quá đỗi bình thường; riêng nam tử lại khác, hắn rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc tích cực như vậy. Thực sự là rất hiếm.
Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nam tử lướt qua người Tiểu Kiều, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554673/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.