Suy nghĩ của bọn họ, Tiểu Kiều dĩ nhiên không biết được. Mà nếu có biết đi nữa thì lúc này nàng cũng chẳng có thời gian đâu đi để ý. Hiện nàng chỉ có một mong muốn thiết tha duy nhất, đó là tên Công Tôn mỹ mạo khuynh thành kia đừng có ra giá nữa.
Tâm tư của Tiểu Kiều là vậy, thế còn Công Tôn Tiểu Điệp?
Hắn đang cười. Hơn nữa lại còn là rất tươi.
Nhìn vào nụ cười kia, kẻ không biết chắc chắn đều sẽ nghĩ rằng trong lòng vị thiếu chủ này đang rất vui vẻ, tuy nhiên, nếu là người đã từng kiến thức qua tính tình của hắn thì khẳng định sẽ lập tức rùng mình ớn lạnh. Đơn giản là vì trong Thần Đao Môn có một câu nói lưu truyền thế này: "Thà nhìn Diêm Vương giận còn hơn thấy Tiểu Điệp cười".
...
Giữa lúc Tiểu Kiều lo lắng cầu khẩn, mọi người chờ đợi, rốt cuộc Công Tôn Tiểu Điệp cũng nhẹ nhàng buông ra một câu:
"Ba mươi mốt ngàn vạn linh thạch".
...
Sau giây phút lặng người ngắn ngủi, gương mặt Tiểu Kiều nhanh chóng tái đi. Điều nàng lo lắng đã biến thành sự thật.
Ba mươi mốt ngàn vạn linh thạch... Ba mươi mốt ngàn vạn linh thạch... Tiểu Kiều nàng thật sự là bị nó hại chết rồi. Bây giờ đợi nàng phía trước đã không phải thượng phẩm linh kiếm hay thượng phẩm linh đao gì nữa, duy nhất chỉ có một cái hố hướng nàng vẫy gọi mà thôi... Sợ hãi hóa bi thương, hai mắt của nàng dần nhòe đi, kế đấy là những tiếng thút thít khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554636/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.