Khoảng nửa giờ sau.
Hơi thở của Vương Chi rốt cuộc cũng dần bình ổn lại, từ trong nhập định, hắn chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một gương mặt đầy vẻ quan tâm, chủ nhân của nó thì hiển nhiên là Lăng Mị.
"Tiểu Vương Chi, ngươi thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?".
Như thấy quan tâm bằng lời nói chưa đủ, nàng dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán Vương Chi, vừa lau vừa nói:
"Thật là khổ thân Tiểu Vương Chi của sư phụ, sao phải tự ngược đãi mình như vầy chứ".
Nàng là đang làm cái gì đây? Mèo khóc chuột ư? Nhưng mà... dù là thế đi nữa cũng đừng nên xuyên tạc sự thật chứ!
Tự ngược đãi mình? Rõ ràng là hắn bị nàng ám toán đấy!
Thật trơ trẽn! Thật quá trơ trẽn! Da mặt của nàng quá dày rồi!
Nghiến răng hậm hực, Vương Chi đưa tay gạt tay nàng ra, dứt khoát quay mặt sang hướng khác, chẳng buồn để ý tới vị sư phụ cực phẩm nhất thế gian của mình nữa.
Tuy nhiên, không để ý là việc của hắn, riêng Lăng Mị, nàng lại thích để ý a.
"Vương Chi à, chỉ có mười vạn linh thạch thôi mà, làm gì mà phải tức giận như thế".
Chỉ có mười vạn?
Nghe giọng tựa mây trôi nước chảy của nàng, Vương Chi suýt nữa thì không kiềm được mở miệng mắng to. Nếu như bỏ qua số tài bảo mà Lăng Tố đưa cho thì toàn bộ gia sản của hắn cộng lại cũng chỉ được hai mươi vạn linh thạch là cùng, ấy vậy mà nàng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554600/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.