Mặc dù tiếng của Tiểu Bá Vương khá nhỏ nhưng do mọi người ở đây toàn bộ đều là tu sĩ, tuy tu vi không quá cao nhưng cũng xem là có chút thực lực, gì chứ dùng để nghe mấy lời kia thì vẫn là dư sức.
Sau tất cả, Vương Chi là người đầu tiên lên tiếng:
"Tiểu Bá Vương, ngươi vừa nói thanh đao đó là do ngươi tự mình bẻ gãy hả?".
"Ừ". - Tiểu Bá Vương nhẹ gật đầu, đáp.
Vương Chi nghe xong thì liền trực tiếp ngồi xuống, chỉ tay vào hai đoạn đao gãy, nói:
"Hình như thanh đao này là một kiện trung phẩm linh khí...".
"Không". - Tiểu Bá Vương đính chính - "Nó đúng là một kiện linh khí, nhưng không phải trung phẩm mà là thượng phẩm".
Thượng phẩm?
Sắc mặt hơi đổi, Vương Chi dò hỏi:
"Tiểu Bá Vương, vậy thanh đao này, nó đáng giá bao nhiêu linh thạch?".
Nghĩ ngợi một chút, Tiểu Bá Vương đáp, giọng khá là bình thản:
"Con số chính xác thì ta không rõ lắm. Ta chỉ nhớ là từng có người bảo ta nhượng lại với giá mười ngàn vạn linh thạch".
"Mười... mười...".
"Huynh đệ, không phải mười mười mà là mười ngàn vạn".
Mười ngàn vạn, Vương Chi đương nhiên biết là mười ngàn vạn, tai hắn cũng không có bị điếc a!
Nhưng chính vì biết rõ như thế nên hắn mới chẳng thể thốt ra thành câu được.
Ông trời ơi! Đó là mười ngàn vạn đấy! Số tài sản mà có nằm mơ Vương Chi hắn cũng muốn đấy!
Ấy vậy mà người ta lại đem nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554569/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.