"Cô ấy là Marine". - Abito chủ động giải thích.
"Cô ấy là vợ anh sao?". - Theresa dò hỏi.
"Tôi chưa có gia đình, thưa tiểu thư. Cô ấy là bạn gái tôi".
"Anh có thích cô ấy không?".
"Tất nhiên rồi".
"Anh có yêu cô ấy không?".
"Tôi nghĩ là rất nhiều".
"Vậy... anh sẽ cưới cô ấy chứ?".
"Nếu tôi không bị cô ấy từ chối".
"Cô ấy không yêu anh sao?".
"Có chứ, nhiều như tôi yêu cô ấy".
"Vậy sao anh lại nói là anh sẽ cưới nếu anh không bị cô ấy từ chối?".
"Tiểu thư, nó... ừm... nó chỉ là một kiểu nói đùa".
"Vậy tại sao anh biết là cô ấy yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy?".
Lần này thì Abito triệt để bị làm cho lúng túng: "Bởi vì... Ừm... Nó là vì... vì cảm giác. Phải, là cảm giác".
"Cảm giác?". - Theresa nghe xong mà gương mặt mờ mịt.
Nhìn vào gương mặt kia, Abito chỉ muốn nói một câu: "Xin cô đừng hỏi nữa". Những câu hỏi của cô bé quả thật... như một đề toán. Mà Abito thì sao? Anh là một nhà văn.
Cũng chẳng biết là Theresa có thấu hiểu được "nỗi khổ" của Abito hay không, tuy nhiên rốt cuộc thì cô bé đã không tiếp tục truy hỏi về những vấn đề ấy nữa.
"Thật may". Trong lòng Abito thầm thở phào một hơi. Anh chưa từng nghĩ việc trò chuyện với một cô bé lại có thể khiến anh lúng túng như vậy. Để đảm bảo rằng cô bé sẽ không "bất chợt" nảy ra câu hỏi nào khác nữa, anh đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554539/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.