Cả câu đều suông sẻ nhưng khi đến chữ cuối cùng thì Vương Chi chẳng thốt ra được trọn vẹn nữa. Hắn bị Lăng Mị, không, là bị cục gạch của Lăng Mị ngăn lại. Đúng vậy, chính là cái cục gạch màu xám xanh mà nàng đã dùng để gõ lên đầu hắn khi nãy. Hiện giờ cục gạch đó đang được nàng cầm trong tay, trông dáng vẻ của nàng thì hình như là muốn động thủ với hắn.
"Sư phụ". Vương Chi vừa thụt lùi vừa hỏi một câu thừa thải: "Người... Người lấy cục gạch đó ra làm gì?".
"Ngươi đoán thử xem". - Lăng Mị mỉm cười, bảo.
Công bằng mà xét thì nụ cười của nàng rất đẹp, rất mê hoặc, thế nhưng trong mắt Vương Chi lúc này thì nó chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ. Hắn biết đây gọi là sự an ủi sau cùng trước khi hành quyết...
Gương mặt hơi co lại, hắn cầu khẩn: "Sư phụ, người đừng làm bậy! Có gì từ từ nói... Mấy lời khi nãy coi như ta chưa nói gì cả...".
"... Sư phụ, người là người lớn... phải rộng lượng. Người đã có tuổi rồi không thể làm bậy đ...".
"Cốp!".
"A a a...!".
"Ai ui da...".
Bị Lăng Mị dùng cục gạch nện thẳng xuống đầu, Vương Chi thật tình là đau đến điếng người. Vị sư phụ vô lương này của hắn ra tay chẳng chừng mực chút xíu nào cả. Chẳng nhẽ nàng không biết cái đầu của hắn là bằng xương bằng thịt ư? Nó có phải làm từ đá từ sắt đâu mà muốn nện là nện. Đã vậy lại còn dùng sức mà nện nữa chứ...".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554435/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.