"Bốp!".
Vương Chi quay ngoắt lại, hai mắt mở trừng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ vừa đánh lên đầu mình.
"Lăng Mị! Sao lại đánh ta nữa?!".
"Vì thái độ của ngươi đã xúc phạm ta".
Ngang ngược! Quá ngang ngược! Quá bá đạo!
Gương mặt Vương Chi hết xanh lại đỏ, cuối cùng hắn hét to một tiếng rồi dùng toàn bộ sức bình sinh hướng Lăng Mị đánh tới.
"Ta liều mạng với ngươi!!".
...
Khoảng mười phút sau.
Trong góc phòng đổ nát, Vương Chi ngồi im lặng, gương mặt thất thần, tay vẽ qua vẽ lại trên sàn nhà không mục đích, bộ dạng vô cùng thương tâm.
Hắn muốn khóc. Hắn muốn chết.
Hắn bị người ta ức hiếp nhưng lại chẳng thể phản kháng, mà không, hắn đã phản kháng, nhưng là... vô dụng. Hắn đánh không lại. Chẳng những không thể đòi công đạo mà còn bị đối phương đem ra làm bao cát đánh đập.
Trời cao ơi! Đất dày ơi! Thiên lý ở đâu? Địa lý ở đâu?
Nhìn thấy Vương Chi thương tâm như vậy, Lăng Mị không đành lòng mở miệng:
"Tiểu Chi à, cái này là do ngươi tự chuốc lấy nha. Ai kêu tự dưng ngươi tấn công ta chứ. Ta là vì tự vệ chính đáng, thật bất đắc dĩ mới phải ra tay. Ài, sự thực trong lòng ta cũng rất đau xót a".
"Tiểu Chi, đừng giận nữa mà. Tỷ tỷ ta xin lỗi ngươi được chưa".
"Tiểu Chi...".
Năn nỉ ỉ oi cả buổi mà Vương Chi vẫn chẳng có phản ứng gì, Lăng Mị dứt khoát bỏ mặc, xoay người rời đi. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554387/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.