Vậy thì viên đan dược này là gì đây? Nó không phải là Hồi Khí Đan ư? Không phải là Hồi Khí Đan ư?
Bọn người Trần Bân dám đảm bảo chỉ cần mình nói ra một tiếng "Không" thì chắc chắn sẽ bị giới đan sư trong thiên hạ cầm gậy gõ vào đầu ngay.
Sau một lúc, sự rung động trong lòng mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh, Phạm Đăng, Cao Lam cũng dần lắng xuống; tuy nhiên, một thứ khác lại bắt đầu dâng lên như thủy triều: phiền muộn.
Theo lý mà nói, sau khi ngoài ý muốn phát hiện ra một đệ tử có thiên phú và tài năng kinh người như Vương Chi, trừ phi là kẻ cực kỳ nhỏ nhen hẹp dạ, bằng không thì dù không quá vui mừng cũng không nên có tâm trạng phiền muộn mới phải. Bọn người Trần Bân rất nhỏ nhen hẹp dạ sao? Rất khó nói. Nhưng cứ cho là bọn họ thật sự như thế đi nữa thì thiết nghĩ cần giữ trong lòng mới đúng, có đâu lại biểu hiện ra mặt như hiện giờ. Phong chủ đang đứng ngay đây đấy. Bọn họ là những kẻ ngốc? Tu sĩ Linh châu cảnh có thể là kẻ ngốc?
Vậy sự phiền muộn đang thể hiện rành rành trên mặt họ là do đâu? Câu trả lời chỉ đơn giản gói gọn trong hai chữ: đánh cược. Bọn họ đã cược với phong chủ rằng Vương Chi không có khả năng chiến thắng hai người Trần Biểu và Huỳnh Tiểu Liên để giành lấy vị trí quán quân ngoại môn. Hơn nữa số tiền đánh cược kia chẳng hề nhỏ chút nào: tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch! Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554366/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.