Thế nhưng... rõ ràng là con rắn con này đang tuyệt thực...
"Ê, rắn con".
Vương Chi dùng ngón trỏ chọc chọc lên đầu tiểu Tuyết Linh Xà, dạy bảo:
"Còn không ăn là ngươi sẽ chết đấy. Ngươi không nghĩ cho tánh mạng mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ ngươi chứ. Ngươi có biết là mẹ ngươi đã phải vất vả mang nặng đẻ đau mới có ngươi ngày hôm nay không? Thân thể ngươi là do cha mẹ ban cho, ngươi sao có thể tự hành hạ mình như vậy? Mặc dù hiện giờ mẹ ngươi đã chết rồi, thế nhưng ngươi cũng không có quyền làm điều đó. Biết tại sao không? Đó là bởi vì ta đã mạo hiểm tánh mạng để cứu ngươi. Ngươi có biết là khi ta che chắn cho ngươi, đối diện với mũi kiếm kia ta cũng rất sợ hãi hay không? Rắn con, ta nói này...".
Cũng chẳng rõ Vương Chi đã giảng dạy bao lâu, chỉ biết nó đủ để khiến cho tiểu Tuyết Linh Xà cũng phải phát bực. Và như để biểu đạt sự bực bội của mình, nó ngẩng cao đầu, nhằm vào ngón tay của Vương Chi đớp xuống.
"A a a!".
Bị tập kích bất ngờ, Vương Chi sợ hãi kêu ré lên.
"N-Này...".
Xong rồi! Xong rồi!
Gương mặt Vương Chi tái nhợt như người bệnh thiếu máu. Hắn nhớ rõ Tuyết Linh Xà là loài rắn có độc, tuy rằng không đủ để lấy mạng hắn nhưng khiến cho hắn nằm lăn lộn kêu cha gọi mẹ là có đấy!
Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, lại nhìn tiểu Tuyết Linh Xà còn đang ngậm chặt ngón tay mình, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554343/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.