Editor: Masha 
Lão Triệu bị nghẹn, không biết nên nói gì. 
Lão vốn là nghĩ, mình nói một chút, nhìn dáng vẻ hai vợ chồng lão nhị sống không tệ lắm, đến lúc đó có thể giúp đỡ chút nào hay không. 
Tâm làm cha, luôn hy vọng mọi người đều sống tốt, một người sống không tốt, người sống tốt giúp đỡ một chút, vậy không phải ai cũng tốt? 
Tình cảm giữa huynh đệ càng sâu thêm một ít đúng không. 
Nhưng bị ông thông gia chỉ vào mũi nói, lúc trước phân gia chỉ cấp cho hai vợ chồng lão nhị hai mẫu đất xấu, không hề có cái gì khác, lão có thể nói gì? 
Không nghĩ tới cha Lê Hoa lại nói tiếp, “Nghe nói lúc trước Lê Hoa và con rể đem phòng ở của mình cho các người dưỡng lão, phòng ở đó là dùng tiền hồi môn của nữ nhi ta của xạy, của hồi môn khi xuất giá của nữ nhi, dựa theo luật pháp, người nhà mẹ đẻ chúng ta có quyền hỏi đến. Chỉ là nữ nhi của ta tuân thủ hiếu đạo, cho nên ta là cha mới không đi hỏi. Ông thông gia à, thấy đủ thường nhạc, mới là trường thọ chi đạo.” (Biết đủ thường thấy an vui, mới là con đường để trường thọ) 
Làm lão Triệu tức đến ngã ngửa. 
Lý lão nhân này nói gì mà thấy đủ thường nhạc, là nói lão không biết đủ? Đây là chỉ vào hòa thượng mắng con lừa trọc! 
Nhưng lấy luật pháp ra hù dọa người là khi dễ lão không biết chữ sao? 
Nhưng lão Triệu rốt cuộc vẫn sợ hai chữ ‘ luật pháp ’, hơn nữa lúc trước phòng ở xác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-von-la-chim-cung-rung/1248090/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.