“A ——”
Tịch Hề bị người ta dùng sức kéo lui trở về, trên cổ tay còn lưu mấy vết cào. Nàng xoay đầu nhìn lại, thấy Điện Trạch buông tay, hắn vừa đi đã quay lại.
“Không cần ngươi phải giả mù sa mưa”
Tịch Hề bò dậy, mang quần áo bị dính bùn đất phủi đi, mắt Điện Trạch mơ hồ nhìn mấy nha hoàn dưới hồ, không có ý định cứu giúp, mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Ta cũng vậy, không muốn cứu nàng”
Ở bên hồ, thủ vệ được Tích Linh gọi đến đang bắt đầu tìm cách cứu người. Tịch Hề thấy vậy lướt qua Điện Trạch, vừa cất bước lại bị hắn đưa cánh tay ra ngăn cản:
“Phải chăng những việc ta làm khiến người khác chán ghét?”
Tịch Hề nhìn Điện Trạch, cảm thấy đôi mắt kia rất nghiêm túc, dường như hắn rất để ý đến chuyện này, khóe môi nở nụ cười, âm thanh trong trẻo vang lên:
“Mặc dù làm cho người chán ghét, nhưng ta thật cũng không cảm thấy chán ghét”
Ánh mắt mơ màng ẩn chút sương mù vừa nghe câu trả lời bỗng sáng lên, lần đầu tiên hắn phải nhẫn nại để chờ đợi một câu trả lời như thế:
“Nếu đổi lại là người khác nói những lời vừa rồi, ta đã sớm cho chém đầu”
Tịch Hề suy ngẫm nội tâm Điện Trạch cũng không xấu, lúc nãy còn ra tay cứu nàng, ở Bắc Hoang Doanh hắn lấy tính mạng người khác làm trò tiêu khiển, hôm nay hắn lại lấy sự khốn khổ của người để đổi lại chút vui vẻ. Giống như người khác thật đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187843/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.