Xích sắc bị người khác dùng lực kéo phăng, Tịch Hề ngã xuống đất tựa vào một lồng ngực rắn chắc.
Bị thanh sắt nung áp vào da thịt, chỗ tay bị xích buộc lại cũng rách một mảng da, nàng đau đến mức mơ hồ, cặp mắt nheo lại dần mở ra:
“Gia”
Nàng kêu lên, thanh âm có vẻ mừng rỡ, lộ chút yếu đuối dựa dẫm, giống như bây giờ tất cả sức lực đều không còn chỉ biết dựa vào lồng ngực của Huyền Hạo mà gắng gượng.
Cách tay giữ Tịch Hề hạ xuống rồi mang lấy nàng bao kín trong lòng.
“Tịch Hề”
Thanh âm khô khốc, Huyền Hạo xiết chặt vòng tay, thấy môi nàng miễn cưỡng cười nhẹ, môi bạc của hắn khẽ nhấp, cố gắng đè nén thanh âm:
“Ta dẫn nàng ra ngoài”
Nguyệt Cơ không cam lòng tựa vào vách tường, tay đè lại bụng, một trận đau đớn co rút lan tràn quanh thân, không còn sức lực.
Gió lạnh thổi đến, bao lấy cơ thể ốm yếu mỏng manh, quần áo vì tra khảo mà rách rưới, nàng tựa đầu vào vai Huyền Hạo khẽ run, ngoái đầu nhìn lại Lộ Thánh Tước vẫn đứng trên mái nhà chính giữa, sau lưng mái vòng đen tuyền che bóng hắn, thoắt ẩn thoát hiện trong bóng đêm. Vì sợ Huyền Hạo phát hiện nên hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn những vất vả khổ sở mà Tịch Hề hứng chịu, động tác kiên nghị không hề giống tác phong của một Cửu Ca trước đây mà nàng biết. Lộ Thánh Tước bước chân nhẹ giẫm lên mái ngói, trước mặt chính là Đông Cung, hắn xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187839/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.