Vết máu tinh thuần đỏ thẫm trên chăn đơn, hừng hực khí thế, nồng nặc thẩm thấu tiến vào trong hơi thở ấm áp, trong điện, tràn ngập mùi mồ hôi.
Dung Thiện co rúm hai vai không dám đi ra ngoài, Tịch Hề trốn ở dưới giường, trong lòng lo lắng vạn phần.
“Nếu không ra, đừng mơ còn sống mà rời đi”. Ngữ khí Huyền Hạo âm lãnh, mắt phượng tà nghễ quét qua mỗi ngóc ngách trong tẩm điện, Dung Thiện không tự chủ thân thể lui về phía sau, hận không thể tìm một chỗ trốn đi.
Nữ tử co rút ở góc giường, trên người tình ý vẫn còn, trong hai mắt tràn đầy kinh hoảng.
Huyền Hạo liếc mắt, đôi mắt vô thần mà sắc bén: “Người tới!”
Xung quanh vùng lông mày của Tịch Hề cau lại, nếu lúc này mà lục soát, nàng đang mặc y phụ dạ hành, thân phận tất nhiên sẽ bị lộ ra ngoài, nàng cẩn thận hướng phía bình phong , nghiêng thân thể đứng lên, trong tay tung ra một chương, hướng phía Dung Thiện đẩy đi.
“A —— “
Nàng ta chie cảm thấy làn váy như bị vén lên, sợ đến nỗi kêu to.
Bất đắc dĩ, Dung Thiện dù không cam lòng nhưng vẫn phải từ sau tấm bình phong đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta chôn trước ngực, đi tới trong điện kêu: “Gia”
“Ngươi tại sao lại ở đây?”
Dung Thiện khẽ nâng mi mắt lên, liếc nhìn nữ tử trên giường, nàng ta có khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng, nàng khẽ mím môi, tảng đá trong lòng được hạ xuống, luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187829/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.