Đông Cung
Cây nến đỏ to bằng cánh tay đang cháy rực lửa, màu đỏ của sáp nến tí tách nhỏ xuống, phản chiếu bóng hình ở giữa. Mi Nhã cúi thấp đầu, ngồi dọc theo chiếc giường nhỏ, hai tay vặn xoắn lại.
Chờ tới chờ lui đều không thấy bóng dáng Huyền Hấn đâu. Nàng ta không nhịn được, đứng dậy, đi tới cửa tẩm điện, nhìn quanh hỏi, “Gia đi đâu?”
Bên ngoài, a hoàn gác ban đêm tiện quay đầu lại đáp, “Thưa Chủ tử, nô tỳ không biết.”
Mi Nhã trong lòng có chút không vui, nhưng sau khi nghe được hai từ kia niềm vui sướng lại dâng lên, hai tiếng “chủ tử”, nàng ta khe khẽ lặp lại, đưa mắt nhìn về phía Đông Cung từng chi tiết một, những cánh cửa khảm họa tiết vân mây, những cột trụ vĩ đại chống đỡ toàn bộ huyết mạch của Đông Cung và trong một sớm một chiều, nàng ta đã rũ bỏ được thân phận a hoàn, rốt cuộc cũng đổi lấy được một tiếng chủ tử.
—
Tịch Hề tỉnh lại, đầu vẫn dán chặt vào vòm ngực của Huyền Hấn, nàng cố cử động. Một chút âm thanh rất nhỏ cũng khiến cho nam tử mở mắt, cánh tay hạ xuống, chợt cảm thấy vô cùng tê dại.
Tịch Hề khẽ ngẩng đầu lên, rút cánh tay của nam tử đang đặt dưới gáy của mình ra, không khí trên giường vẫn không bị phân tán do Huyền Hấn mới nằm xuống, người lại áp sát tới, đem nàng bao gọn trong hai cánh tay, khó lòng mà nhúc nhích. Một tay khẽ vuốt ve tóc của nam tử, những sợi tóc bạc sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187790/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.