Tuần Tuần lấy chìa khoámở cửa nhà, lúc này dù là ánh mắt soi mói của mẹ cũng khiến cô cảm thấy lòng ấmáp lên nhiều. Nhưng khi cô bật đèn lên, đón cô chỉ có tiếng kêu thảm thiết củacon mèo và hai bóng đen, một cái bóng chui xuống dưới chân cô, còn một cái bóngthì xé gió bay vụt đến. Tuần Tuần vội né người, suýt chút nữa bị nó va vàolưng.
Định thần lại cô mớibiết, “hung khí” suýt nữa thì tiếp xúc một cách “thân mật” với mặt cô là mộtchiếc dép lê thêu hoa, màu đỏ chói mắt của chiếc dép cho thấy nó thuộc về nữchủ nhân ngôi nhà này. Còn cái đống xôm xốp như lông dưới chân chính là con mèocô mang về từ nhà Tạ Bằng Ninh.
Tuần Tuần theo đà ngồixuống ôm con mèo lên, nó vội co người lại run rẩy trong vòng tay quen thuộc.Không chờ cô lên tiếng hỏi, mẹ cô đã xuất hiện rất đúng lúc ở cửa phòng ngủ củacô, chân chỉ đi một bên dép, cất giọng nói sắc như dao: “Về đúng lúc lắm. Nhanhchóng đem cái con mèo chết tiệt này đi, kẻo không lại làm bẩn dép của mẹ”.
“Lại sao vậy ạ?” TuầnTuần hỏi, kể từ ngày cô mang con mèo về nhà cho đến nay, mẹ cô luôn cảm thấy nólàm ngứa mắt bà, hơi một tí là lại đòi ném nó đi. Nhưng thái độ ghét bỏ ấy chỉdừng lại ở lời nói chứ chưa thể hiện ra bằng hành động quyết liệt như thế này.
“Nếu hôm nay mà còn giữcon mèo ấy ở lại nhà, nhất định tao sẽ đem nấu nhừ nó.”
“Mẹ, cũng chỉ là một conmèo thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223318/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.