Sau hơn một tháng đi làm,lần đầu tiên Tuần Tuần nhận được lương. Vì là đang trong thời gian thử việc,trừ tiền thuế thu nhập số còn lại chẳng còn được như mong muốn. Nhưng vì đã banăm cô chưa được sở hữu số tiền chính đáng thuộc về mình như vậy, do vậy dù chỉlà một xu cô cũng rất coi trọng.
Cô mang tiền lương vềnhà, đưa cho mẹ một nửa. Mẹ cô đang ngồi xem phim truyền hình, nhận được tiềntừ tay cô, nét mặt cũng dịu đi hẳn, chậm rãi đếm xong rồi mới cất vào trongtúi, sau cùng mới nói bằng giọng không vui: “Con đi làm cả tháng trời mới kiếmđược có ngần ấy thôi à? Nếu sớm biết như thế này thì lúc đầu sao lại còn làmnhư vậy. Con cũng biết đấy, giá cả bây giờ cái gì cũng đắt, đồng tiền chẳng cònmấy giá trị, nhìn thì không phải là ít, nhưng đi tiêu mới thấy nóchẳng là gì, nếu phải trả tiền thuê nhà, trừ tiền ăn nữa thì không biết có đủkhông…”
Tuần Tuần nghe xong, suynghĩ một lát, để lại một ít cần thiết cho sinh hoạt, chỗ còn lại đưa hết cho mẹcô, “Đủ hay không thì con cũng chỉ còn ngần này”.
Mẹ cô đáp: “Thực ra mẹcũng không có ý đòi tiền của con, dù con không đưa lấy một xu thì mẹ cũng vẫnnuôi con lớn khôn. Đưa cho mẹ cũng là để mẹ giữ hộ con mà thôi”.
Tuần Tuần coi như nghemột câu nói đùa.
Tiền thuê nhà đã nộp hếtnửa năm, từ đầu chí cuối đâu có qua tay mẹ, trừ những trường hợp không thểkhông dùng đến thì trong tay cô chẳng còn lại xu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223312/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.