Sau khi khuyên mẹ trở vềnhà, Tuần Tuần ở lại túc trực bên Giáo sư Tăng. Nhìn khuôn mặt mỗi ngày một hõmsâu xuống của bố dượng, Tuần Tuần rất khó có thể gợi lại rằng, ông đã từng làmột người có bước đi vững chãi, cử chỉ nho nhã, không biết lúc ấy có khi nàoông nghĩ mình sẽ ngã gục và hôn mê vào một ngày nào đó, thân thể ông trở thànhquân cờ trong ván cờ giữa những người thân của mình không nhỉ?
Buổi chiều, có một số họcsinh trong trường đến thăm Giáo sư Tăng, Tuần Tuần đang tiếp họ thì có chuôngđiện thoại di động, màn hình hiển thị số điện thoại lạ. Tuần Tuần nhấc máy, ởđầu dây bên kia vọng đến giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, đúng là TrìTrinh.
“Tôi biết ngay là mộtngười như cô sẽ không bao giờ dám để lỡ bất cứ cuộc gọi nào”, trong giọng nóicủa anh ta ẩn chứa vẻ cười cợt, ngay cả lời chào đầu tiên cũng không có, quenthuộc tới mức không thể hình dung nổi.
Tuần Tuần hỏi: “Anh lấysố điện thoại của tôi từ đâu vậy?”.
“Cô không cho tôi, chẳngnhẽ tôi lại không biết hỏi thăm?”
“Hỏi ai?”
“Mẹ chồng cô”, Trì Trinhđáp như lẽ đương nhiên, “Tôi nói có việc muốn trưng cầu ý kiến của cô, thế làbà ấy lập tức cho tôi ngay”.
Tuần Tuần nghe mà muốn téxỉu. Đúng là chỉ có những điều anh ta không nghĩ tới, chứ không có việc gì làanh không làm được.
“Tôi có thể hỏi anh, rốtcuộc anh muốn trưng cầu ý kiến gì ở tôi không?”
“Không có gì, tôi chỉmuốn hỏi tối hôm qua về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223291/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.