Ta khẽ cười: “Hơn nữa, Tiết Gia Lễ là người chính trực, ôn hòa khiêm nhường, có lỗi thì sửa, có sai thì nhận. Gả cho người như thế, còn gì tốt hơn.”
Nghe vậy, Phó Kinh Niên sững lại, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn. Hắn im lặng một lát, rồi trầm giọng nói:
“Điện hạ thật sự muốn gả vào hầu phủ?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, giọng bình thản mà xa cách:
“Bổn cung và Thế tử Xương Bình là trời tác hợp, tự nhiên phải gả.”
Phó Kinh Niên siết c.h.ặ.t nắm tay, đốt ngón trắng bệch:
“Nhưng điện hạ rõ ràng là…”
“Tướng quân, xin thận trọng lời nói.”
Ta cắt ngang hắn: “Bổn cung và tướng quân, chỉ là quan hệ quân thần. Mong tướng quân tự trọng.”
Phó Kinh Niên khẽ cười, giọng đầy chua chát:
“Hay cho một đôi trời tác hợp, hay cho một mối quân thần chi giao!”
“Tướng quân, mời xuống xe đi. Sắp đến hầu phủ rồi, nếu để phò mã tương lai của bổn cung nhìn thấy, e rằng sinh hiểu lầm thì không hay.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy bất cam:
“Thẩm Thục Đồng, là nàng tự mình trêu chọc ta trước. Bây giờ muốn hối hận, đã muộn rồi!”
Nói xong, hắn nhảy xuống xe, bỏ đi, không cho ta cơ hội hỏi rõ.
Hắn định làm gì?
Xe ngựa dừng lại, hầu phủ đã đến.
Ta bước xuống, trong lòng vẫn còn run rẩy, quay đầu nhìn lại nhưng đã chẳng thấy bóng hắn đâu.
Lạc Phong đã đưa tin trước, nên người của hầu phủ đều đứng chờ sẵn ngoài cửa nghênh đón.
Vào phủ, ta nói: “Thế tử, có thể cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-nhat-mong/4700816/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.