“Cái gì?”
Phó Kinh Niên nói dối phụ hoàng rằng chưa bắt được bọn cướp, hóa ra là gạt người!
Chẳng lẽ hắn và Tống Uyển Chi cùng diễn vở này, để đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t?
Lạc Phong định đưa ta bỏ trốn, nhưng ta từ chối.
“Lạc Phong, ta mà trốn đi, chính là tự thừa nhận tội danh. Ngươi đi mau, bọn họ còn chưa dám làm gì ta đâu.”
Lạc Phong luôn nghe lời, làm việc dứt khoát, ta bảo đi, hắn không hỏi gì thêm, lập tức rời khỏi ngục.
Nhưng vừa bước ra ngoài, hắn lại quay trở vào.
12
Trên cổ Lạc Phong kề một thanh kiếm.
Khi hắn chậm rãi lùi vào, chủ nhân của thanh kiếm ấy cũng hiện ra trước mặt ta.
“Công chúa điện hạ, kẻ này dám vượt ngục. Người nói xem, nên lột da hắn từng tấc hay c.h.é.m đầu cho xong?”
Giọng nói trầm thấp mang theo mối đe dọa lạnh lẽo như rắn độc lè lưỡi, khiến người ta rùng mình.
Phó Kinh Niên từ từ bước vào tầm mắt ta.
Mỗi bước hắn đi như dẫm lên tim ta.
Bóng hắn dưới ánh nến mờ kéo dài, như một hồn ma bước ra từ địa ngục, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Nghe đến chữ “lột da”, toàn thân ta run rẩy.
Hình ảnh đời trước Lạc Phong c.h.ế.t t.h.ả.m trước mắt ta bất chợt ùa về, Phó Kinh Niên khi ấy cũng đã sống sờ sờ trước mặt ta, lạnh lùng từng nhát, từng nhát mà róc thịt hắn.
“Không… đừng, đừng làm hại hắn, ta cầu xin ngươi!”
Bị nỗi sợ và bản năng chi phối, ta quỳ sụp xuống, ánh mắt van lơn nhìn hắn.
“Ngươi lại vì hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-nhat-mong/4700810/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.