Tống Uyển Chi liếc tấm thẻ trong tay ta, vẻ mặt ấm ức vô cùng.
Khi họ đi rồi, ta nhìn sang Lạc Phong, nhún vai:
“Hai người đó… bị quỷ nhập à?”
Lạc Phong lắc đầu:
“Thuộc hạ nhìn không thấu.”
Ta càng nhìn không hiểu.
Phó Kinh Niên rốt cuộc định giở trò gì vậy?
Không những không uy h.i.ế.p ta, lại còn tặng bình phong cho ta.
Hay là hắn cố tình nhắc ta nhớ rằng, hắn có thể điều khiển mọi quyết định của ta, như một lời cảnh cáo, rằng ta chớ nên động vào Tống Uyển Chi?
9
Cuộc thi b.ắ.n cung, ta rời đi sớm, không gặp gã biểu đệ ăn chơi của ta.
Nhưng ta vẫn không yên lòng, sai Lạc Phong canh chừng.
Tề Diệu Tông mãi đến khi yến tiệc về đêm bắt đầu mới tới.
Ở bữa rượu, Tống Uyển Chi tự nguyện lên múa.
Kiếp trước khi nàng ta múa, bị Tống Uyển Bình nh.ụ.c m.ạ rằng nàng ta tự hạ mình xuống múa, điệu bộ ph*ng đ*ng, không giống người con nhà lành mà như đào hát.
Lúc đó Tề Diệu Tông còn ra mặt bênh vực, khen nàng ta múa hơn cả đào hát.
Tề Diệu Tông vốn chẳng dễ nịnh, lời ấy thốt ra khiến cả khán đàn cười ồ. Ta lúc đó có mặt nên dẫn đầu cười nhạo nàng ta.
Mọi người thấy ta cười cũng theo cười, khiến nàng ta mất hết thể diện.
Phó Kinh Niên mắng ta vài câu rồi dẫn nàng ta ra chỗ khác.
Nhưng lần này ta không ở đó, Tống Uyển Bình cũng vắng mặt, Tề Diệu Tông vẫn nói câu: nàng ta múa hơn đào hát.
Nghe Lạc Phong tâu lại, Tống Uyển Chi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-nhat-mong/4700808/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.