Bởi giải thưởng quá mức hấp dẫn, nên hôm nay người kéo đến đông vô kể.
Ta vừa vào, mọi người đều vội vàng cúi đầu, không dám nhìn, càng chẳng dám bàn tán.
Chỉ vì năm ta mười lăm tuổi từng dự tiệc, có một nữ tử nói ta phẩm hạnh bất chính, lòng dạ độc ác, ta liền bảo Lạc Phong c.h.ặ.t lưỡi nàng ta ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, bất kể nơi nào ta xuất hiện, không ai dám nhắc đến ta nửa chữ.
Họ sợ ta như rắn rết, thấy ta liền tránh xa ba dặm.
Những chuyện cũ ấy, nay nghĩ lại chỉ khiến ta thấy hổ thẹn.
Ta khẽ ho một tiếng, nói:
“Các vị không cần câu nệ, cứ tự nhiên như thường, xem như bản cung không có mặt.”
Lời vừa dứt, nửa ngày họ vẫn còn quỳ.
Ta mỉm cười nhìn Thế tử Tiết Gia Lễ, ra hiệu bảo hắn nói vài câu.
Hắn liền lớn tiếng: “Công chúa đã lên tiếng rồi, mọi người còn không mau đứng dậy.”
Câu này nghe lại càng khiến ta như kẻ độc đoán chuyên quyền.
Ta nhỏ giọng bảo: “Ngươi cứ nói họ làm gì thì làm, đừng để ý đến ta, ta sẽ không trách đâu.”
Tiết Gia Lễ như cố ý làm khó ta, cười nhạt nói to:
“Công chúa nói, các ngươi cứ làm việc của mình, nàng sẽ không làm gì các ngươi đâu.”
Câu ấy vừa ra khỏi miệng, ai còn dám động đậy chứ.
Bất đắc dĩ, ta đành bước về phía góc ít người, để bớt khiến họ lúng túng.
Tiết Gia Lễ vốn là kẻ căm ghét cái ác, mà ta lại là kẻ mang tiếng ác nữ, hắn ghét ta cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-nhat-mong/4700804/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.