Edit: Sahara
"Con thật sự không để ý, mẹ, mọi người đừng lo lắng...."
"Được, mẹ biết rồi. Ỷ La à, sắc trời không còn sớm, cái gì cũng đừng nghĩ, đi ngủ một giấc thật ngon! Chung nhi, con chăm sóc tốt cho Ỷ La!" Lý Ỷ La còn chưa nói hết câu thì Tần mẫu đã đứng lên dịu giọng cắt ngang lời nàng.
Lý Ỷ La: "........"
Hôm nay gây chuyện lớn như vậy, làm mọi người trong Tần gia đều đi ngủ muộn hơn ngày thường. Lý Ỷ La không nói thông được với mọi người, liền im miệng, ngoan ngoãn dạ với Tần mẫu rồi theo Tần Chung về phòng.
"Tướng công, hôm nay chàng diễn cũng giỏi thật!" Lý Ỷ La vừa vào phòng liền phì cười, bộ dạng hai mắt đỏ ửng của Tần Chung thật giống chú thỏ trắng đáng yêu bị ức hiếp. Lúc ấy, nàng thiếu chút nữa thì không nhịn được mà phì cười rồi.
"Ta không có diễn." Giọng Tần Chung rầu rĩ.
"Chàng khóc thật? Tại sao?" Lý Ỷ La kinh ngạc.
Tần Chung mím môi, không trả lời Lý Ỷ La, mà đi đến bên giường trải chăn.
"Để ta làm!" Lý Ỷ La bước tới nhận lấy việc trải chăn.
Tần Chung lại cản nàng, bình tĩnh nhìn Lý Ỷ La: "Để ta!"
Lý Ỷ La nhún nhún vai, chọc chọc vào lưng Tần Chung: "Chàng còn chưa trả lời ta tại sao chàng khóc đó?"
Cả người Tần Chung chợt khựng lại, thở dài một tiếng rồi đột ngột quay người lại ôm Lý Ỷ La vào lòng, dùng sức rất lớn, không giống sức mà thân thể gầy yếu này có thể lấy ra được.
"Được rồi, được rồi! Ta thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-nha-ngheo/1643917/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.