Khoảnh khắc bị Chu Thanh ôm lấy, hô hấp của Thẩm Lệ lập tức trì trệ.
"Nàng.."
".. Ừm.. Ta cố ý đấy."
* * *
Niềm vui và nỗi buồn giữa người với người lúc nào cũng không thể tương thông.
Bên này, Chu gia đại viện lại một lần nữa nghênh đón niềm vui tân gia, khắp nơi đều tràn ngập trong bầu không khi hoan thiên hỉ địa. Nhưng một nhà Trầm Hạt bị đuổi ra khỏi cửa đến một cọng lông cũng không được mang đi, thì lại không cười được.
Ở kinh thành Trầm Hạt còn một tòa nhà khác, nhưng nơi đó so với phủ đệ Đại Lý Tự khanh mà nói, thật quá sức nghèo nàn cùng chật chội. Hạ nhân cả phủ chen chúc trong ngôi nhà nhỏ như vậy, thậm chí ngay cả chỗ dừng chân cũng không đủ. Trong viện rối thành một đoàn, quản gia phải dốc hết toàn lực đê an bài mọi chuyện.
Trầm Hạt đen mặt ngồi trên một cái ghế gỗ bạch dương trong phòng, cái ghế này cũng không rộng rãi thoải mái như trước đây, đáy mắt hắn tràn ngập hàn ý, nhìn Hoàng thị, hỏi: "Ngươi không có cái gì muốn giải thích với ta sao?"
Hoàng thị mới cùng quản gia an bài xong tất cả mọi chuyện trong nhà, mệt đến đều thở không ra hơi, mang theo sắc mặt vàng vọt vừa bước vào nhà, nghe vậy đầu vai khỏi khỏi run bắn lên, đang muốn nói chuyện, đã bị ma ma bên người khẽ nhẹ đẩy một cái.
Hoàng thị hơi sững sờ, ma ma liền giành nói trước: "Đại nhân, mấy năm phu nhân gả cho đại nhân, bởi vì là em gái của tiền phu nhân, đồ cưới trong nhà lúc đó liền không phong phú bằng, nhưng mà những năm này, phu nhân nỗ lực kinh doanh, lão nô vừa tính toàn qua, tiền tài vẫn đủ cho nhị tiểu thư bổ sung lại đồ cưới."
Trầm Hạt không nghĩ tới bà ta lại đột nhiên nói như vậy. Một bụng lửa giận đang muốn tìm chỗ phát tiết, nghe đến đên cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Tất cả tích cóp bấy lâu này của hắn đều ở bên nhà kia, bây giờ nhà bị Chu Hoài Sơn chiếm đoạt, tích lũy cũng bị Chu Hoài Sơn chiếm mất, lúc nào có thể làm ra lại còn là một vấn đề. Cả một gia đình, ăn uống ngủ nghỉ đều phải cần tiền. Mà tiền này..
Trầm Hạt không nhìn Hoàng thị, hừ lạnh: "Đồ cưới của ngươi không phải cũng ở trong phủ không lấy ra được sao!"
Trong giọng nói đã không còn hàn ý đậm đặc như trước nữa.
Ma ma lập tức giải thích: "Đại nhân, ngài cũng biết, ở bên ngoài phu nhân còn có hai gian cửa hàng, hai cửa hàng này cứ nửa năm sẽ tiền lãi một lần, năm nay kiểm kê đúng lúc là ngày mai, hẳn là có thể cầm về không ít, còn nữa.."
Ma ma dừng một chút, lại mở miệng, âm thanh có chút thấp, dường như rất sợ hãi.
"Lão nô thay phu nhân xử lý đồ cưới, vụng trộm mang đi một phần cho vay nặng lãi. Lão nô tội đáng chết vạn lần. Chỗ ngân lượng này, ngày mai lão nô sẽ đòi cả gốc lẫn lãi trở về, lợi tức phía sau xem như bị hủy sạch."
Trầm Hạt nhìn chằm chằm ma ma, ánh mắt hung ác nham hiểm cuối cùng cũng hướng về Hoàng thị: "Hôm nay mệt mỏi rồi, chuyện nhà, ngày mai thượng triều ta nhất định là phải hồi bẩm bệ hạ. Ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lí về chuyện của Thần Nhi!"
Hắn vừa đi, Hoàng thị giống như bị rút hết khí lực, cả người mềm nhũn tựa vào ma ma thiếp thân của mình. Ma ma đau lòng đỡ lấy, dìu bà ta ngồi lên giường.
Ma ma thở dài một hơi, rót cho Hoàng thị một chén trà nóng: "Phu nhân không trách lão nô nhiều chuyện là được."
Hoàng thị cười khổ: "Ta làm sao lại không hiểu ý của ngươi."
Bây giờ bị trắng tay đuổi ra nhà khỏi nhà. Không một ai trong Trầm gia có một đồng bạc trong tay. Trầm Hạt muốn trách hỏi Hoàng thị, cũng nên cân nhắc tinh tường, hiện nay, Hoàng thị là người duy nhất trong nhà này có thể lấy ra tiền! Hắn muốn đòi tiền hay là muốn đòi cho Hoàng Thần một cái công đạo, là do chính hắn lựa chọn. Nhưng mà ma ma chắc chắn, Trầm Hạt sẽ đòi tièn.
Hoàng thị tựa người trên gối, thần sắc mệt mỏi: "Ta.. Trước kia.. Có phải là đã sai rồi hay không?"
Đang nói chuyện, Trầm Minh Châu từ bên ngoài đi vào, vừa vào cửa đã lên tiếng cười lạnh: "Mẫu thân sai cái gì? Là sai vì cho ta cái thân phận con hoang hay là sai vì đã hại chết chị ruột của mình!"
"Nhị tiểu thư!" Ma ma kinh hô, nhìn Trầm Minh Châu, trên mặt mang theo lửa giận: "Nhị tiểu thư không thể nói phu nhân như vậy!"
Trầm Minh Châu trừng bà ta quát: "Ngươi là cái thá gì! Một con chó mà thôi, cút ra ngoài!"
Trầm Minh Châu chán ghét nhìn Hoàng thị: "Đều vì bà, hôm nay khiến ta mất hết mặt mũi trước mặt thế tử! Ta hận bà! Bà thật là đáng ghê tớm!"
Bị chính đứa con gái mình sinh ra chỉ vào mũi mắng như thế, cả người Hoàng thị run bắn lên, không hề nghĩ ngợi, vô thức đưa tay tát cho Trầm Minh Châu một cái, quát: "Ngậm miệng!"
Trầm Minh Châu bị ăn một bạt tai, cả người không khỏi lảo đảo về sau một bước, nàng ta ôm lấy gò má nóng rát, ánh mắt tràn đầy vẻ căm hận nhìn Hoàng thị: "Bà có tư cách gì mà đánh ta!"
Hoàng thị tức giận thở phì phò quát: "Tư cách? Chỉ bằng ngươi xuất các, đồ cưới là do ta đặt mua cho ngươi!"
Trầm Minh Châu.. Há to miệng, cười lạnh, đáp: "Xuất các? Bà cho rằng đã thành bộ dạng này, ta còn có thể làm nhị hoàng tử phi sao?"
Hoàng thị lập tức nói: "Sao lại không thể, hôm nay nhị hoàng tử điện hạ vẫn luôn ở đây, hắn cái gì cũng đều nghe được, nhưng cuối cùng hắn đã nói như thế nào, hắn nói, vô luận ra sao, cũng sẽ đón ngươi vào cửa!"
"Bà cũng đã nói, hắn nói là đón ta vào cửa, chứ không phải cưới ta vào cửa!"
Hoàng thị bị lửa giận xông lên đầu, không kiếm chế quát: "Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao hắn lại nói như vậy sao? Lúc đó, con mắt của ngươi đang nhìn cái gì!"
Đang nhìn thế tử Ninh Vương Phủ.
Trầm Minh Châu mấp máy môi, tránh ánh mắt sang chỗ khác, cứng cổ đáp: "Ta vốn yêu thích thế tử, bà cũng không phải không biết, là bà ép ta gả cho Nhị điện hạ, đây không phải là lựa chọn của ta."
Hoàng thị bị nàng ta chọc cho tức giận đến thở không ra hơi.
"Đúng vậy, ngươi yêu thích thế tử, nhưng thế tử có thích ngươi không? Hắn thích tỷ tỷ đã chết của ngươi kìa! Hôm nay hắn tình nguyện đến lấy đồ cưới của người chết, cũng không thèm liếc nhìn ngươi lấy một ần! Ngươi là con gái của ta, ta chẳng lẽ lại không đau lòng ngươi sao? Phàm là hắn chịu nhìn ngươi dù chỉ một lần, ta chẳng lẽ lại không nguyện ý gả ngươi cho hắn sao? Ta gả ngươi cho Nhị điện hạ, không tệ, nhưng mà, ngươi đã từng nghĩ qua chưa, ngoại trừ Nhị điện hạ, ngươi còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?"
Trầm Minh Châu cười lạnh đáp: "Lựa chọn? Chẳng lẽ ta có sự lựa chọn à? Chẳng lẽ không phải là Thái Hậu nương nương lựa chọn sao! Đừng cho là ta không biết các người muốn ta gả cho Nhị điện hạ là có tư tâm gì! Nhưng bây giờ, ta là một đứa con hoang!"
Ba chữ con hoang, giống như là ba thanh lợi kiếm, đâm liên tiếp vào ngực Hoàng thị, bà ta ngồi trên giường, thân hình khẽ nghiêng, phun ra một ngụm máu tươi.
Trầm Minh Châu trong lòng sợ hãi, vô thức muốn tiến lên, nhưng lại siết chặt nắm tay cứng rắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Chỉ có ma ma là cả kinh vội vàng tiến lên vuốt lưng cho Hoàng thị: "Phu nhân, phu nhân, chớ có tức giận, phu nhân."
Hoàng thị lau vết máu bên khóe miệng, trên gương mặt tái nhợt, vết máu này phá lệ chói mắt.
Bà ta nghiêng đầu nhìn Trầm Minh Châu, nói: "Bây giờ mẹ không cầu gì khác, chỉ cầu con có thể thuận thuận lợi lợi gả cho Nhị điện hạ, Nhị điện hạ đối với con một mảnh chân tình, chỉ cần con chịu lấy lòng hắn, vậy cái gì hắn cũng sẽ nghe con. Còn con nói.."
Hai chữ con hoang, Hoàng thị đến cùng cũng nói không nên lời.
".. Cái này, chẳng qua chỉ là lời đồn, không có bằng chứng! Chỉ cần con là nhị hoàng tử phi, lời đồn này ai còn dám truyền!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]