Chương trước
Chương sau
Ra khỏi tẩm cung của Minh Hòa, hoàng hậu tức giận hạ lệnh, yêu cầu tra rõ chuyện hình nhân hôm nay. Nhưng sau khi hạ lệnh, bà ta lại đột nhiên ý thức được, tất cả tai mắt bà ta cùng thái hậu sắp xếp các cung, đều đã bị nhổ tận gốc. Trong cung này, bà ta đã không còn tai mắt nào nữa, hiện tại, cũng không thể muốn tra cái gì liền có thể tra được cái đó. Huống chi còn có thêm một vị Thục phi hiệp quản lục cung.

Hoàng hậu tức giận đến mức lung lay sắp đổ, nhưng thái hậu đã bị bệnh, Trấn Quốc Công Phủ bây giờ tổn thất nặng nề đang loạn thành một đoàn, bà ta không thể ngã xuống nữa.

"Thái tử đâu?" Hít sâu vài hơi, hoàng hậu hỏi ma ma bên cạnh.

Ma ma vội vàng thấp giọng hồi bẩm: "Sau khi yến hội tan, người của Trấn Quốc Công Phủ vẫn ở cùng một chỗ với thế tử."

Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cũng may, Tô Hành là một người có năng lực. Nếu không..

"Lúc nào hắn trở về đông cung thì bảo hắn tới gặp ta."

"Vâng."

"Bên chỗ Minh Hòa, ngươi bỏ thêm công sức, xem có thể hỏi ra cái gì không, thực sự là nuôi nó lớn thành như vậy lại nuôi thành một con sói mắt trắng!"

Bên này, ma ma đỡ hoàng hậu trở về tẩm cung. Bên tẩm cung của Thục phi.

Thục phi đưa một khối gạch cua xốp giòn tới trước mặ nhị hoàng tử, nhìn hắn ăn, hai hàng mày của Thục phi khẽ chau lại.

"Bây giờ đã không giống như lúc trước, lúc đó chuyện hôn sự của ngươi bị thái hậu quấy phá, chúng ta chỉ có thể tạm thích ứng như thế. Hiện tại, trong nhà Trầm Hạt náo ra trò cười kiểu này, nữ nhi của hắn tất nhiên không xứng làm chính phi của con. Nếu như chúng ta đi cầu xn bệ hạ cũng chưa hẳn.."

Nhị hoàng tử cắn một miếng gạch cua xốp giòn, lắc đầu ngắt lời Thục phi.

"Mẫu phi, nhi thần thực tình ái mộ Trầm Minh Châu."

Thục phi tức giận chọc vào trán hắn một cái.

"Ái mộ thì làm trắc phi lương thiếp ta đều không có ý kiến, nhưng nàng ta.. Không nói đến xuất thân của Trầm Minh Châu, chỉ riêng chuyện Trầm Hạt là người của phe thái tử, con cưới nàng ta làm chính phi, vậy sẽ xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ con thật sự muốn để nàng trở thành người thổi gió bên tai sao!"

Dừng một chút, Thục phi hơi do dự, lại bổ sung: "Huống chi, Trầm Minh Châu một mực thích thế tử Ninh Vương Phủ, con cũng không phải không biết, con cưới nàng ta về làm gì!"

Nhị hoàng tử cũng không vì mấy lời này của mẫu phi mà ảnh hưởng đến khẩu vị. Hắn ăn gạch cua đến là say sưa ngon lành.

"Mẫu phi, trước kia nàng thích thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng nếu gả cho ta, ta chắc chắn sẽ khiến nàng về sau chỉ thích ta, ta rất biết cố gắng đấy."

Thục phi sắp bị lời này của con trai làm cho choáng váng. Bà ta đã sinh ra cái thứ đần độn si tình gì vậy không biết! Phi phi phi! Không nói lời thô tục!

Thục phi cố gắng bày ra vẻ ôn nhu, hiền lành của một người mẹ già nói: "Về sau nếu con đăng cơ thì sao? Ngươi thật sự cảm thấy nàng ta có thể làm hoàng hậu à?"

Nhị hoàng tử đang muốn đáp phải, Thục phi liền giành nói trước: "Nếu như cái chết của Trầm Minh Nguyệt có liên quan đến nàng ta thì sao?"

Động tác cắn gạch cua của Nhị hoàng tử lập tức ngưng lại.

Thục phi thừa cơ lập tức nói: "Ta nhìn bộ dáng của Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn thì cái chết của Hoàng Thần tám phần là có nguyên nhân khác. Bên ngoài lan truyền những lời đồn kia cũng chưa chắc đã là giả đâu. Trầm Minh Châu vẫn luôn ái mộ thế tử Ninh Vương Phủ. Mà thế tử lại ái mộ Trầm Minh Nguyệt, cái chết của Trầm Minh Nguyệt quá mức ngoài ý muốn, khó mà nói ở trong đó đến tột cùng là như thế nào. Còn nữa, con nhìn thái độ của Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đối với Trầm Hạt đi. Về sau chắc chắn bọn họ sẽ còn đối chọi với nhau. Nếu như con thật sự cưới Trầm Minh Châu, xem như con rể, vậy chuyện nhà Trầm Hạt thì sao? Con có quản hay không? Nếu Trầm Hạt cùng Hoàng thị chiếm lý, con quản thì cũng thôi. Nhưng nếu là bọn họ sai thì sao? Hơn nữa ta thấy, bọn họ tám phần là không chiếm lý."

Nhị hoàng tử rũ mắt, chậm chạp cắn một miếng gạch cua, khẽ nhai trong miệng.

Thục phi thở dài, tiếp lời: "Mẫu phi luôn tôn trọng lựa chọn của con, con ái mộ Trầm Minh Châu mẫu phi cũng sẽ tiếp nhận nàng, nhưng điều kiện tiên quyết là, bản thân nàng phải là một cô nương hiền lương thục đức, nếu như tuổi còn nhỏ, trong tay đã làm ra những chuyện không sạch sẽ, vậy loại người này không xứng với con."

Ăn xong một khối gạch của Nhị hoàng tử vỗ vỗ hai tay.

"Được rồi, người ăn chút điểm tâm đi, cẩn thận có nếp nhăn đấy!" Nhị hoàng tử đè nén cảm xúc trong lòng xuống, vừa đứng dậy vừa không thể kiềm chế nhìn Thục phi nói: "Trong lòng ta tự nắm chắc."

Thục phi tức giận liếc hắn một cái.

"Lòng tốt mà không được nhìn thấy.."

Không đợi Thục phi nói xong, nhị hoàng tử liền chỉ khóe mắt Thục phi nói: "Chậc, mọc ra nếp nhăn rồi kìa."

Thục phi lập tức như lâm đại địch, không để ý tới hắn nữa, trừng to mắt dùng hai tay sờ soạng trên mặt, lại vội vã đứng dậy đi đến trước gương đồng. Nhị hoàng tử mỉm cười huýt sáo, quay đầu rời đi.

Từ trong cung đi ra, đã là hoàng hôn. Nhị hoàng tử nhìn ráng chiều phía chân trời, suy nghĩ xem tối hôm nay một nhà Trầm Hạt sẽ phải dọn khỏi phủ Đại Lý Tự khanh, hắn hơi do dự một lát, rồi lên ngựa chạy thẳng đến phủ Đại Lý Tự khanh. Cùng lúc đó, còn có hai người cũng đang hướng thẳng đến Đại Lý Tự khanh phủ đệ. Một người là thế tử Ninh Vương Phủ, một người là Chu Thanh.

Hai người gặp nhau ở cửa ra vào.

"Thẩm phu nhân?" Thế tử Ninh Vương Phủ vừa gặp Chu Thanh, không khỏi sửng sốt một chút, rõ ràng không ngờ là lại có thể gặp Chu Thanh ở đây, vào thời gian này.

Chu Thanh cũng sửng sốt một chút. Lần trước hai người gặp mặt nói chuyện, vẫn là khi thế tử Ninh Vương Phủ Thế xem nàng là thế thân của Trầm Minh Nguyệt mà bắt cóc nàng từ huyện Thanh Hà trở về. Mới qua một chút thời gian đã cảnh còn người mất.

Chu Thanh khẽ phúc thân, mặt không biểu tình kêu một tiếng thế tử.

Thế tử Ninh Vương Phủ khẽ nhíu mày hỏi: "Thẩm phu nhân tới đây làm gì? Theo tại hạ được biết, qua hôm nay, không, chuẩn xác mà nói, đến giờ lên đèn, toàn bộ nhà này đều là của ngươi."

Chu Thanh không trả lời mà hỏi lại: "Thế tử tới, lại là vì cái gì?"

Thế tử Ninh Vương Phủ rất bình thản, cười nói: "Ta tới lấy đồ của Minh Nguyệt."

Chu Thanh liền giật mình, ngước mắt nhìn hắn. Ngũ quan tuấn lãng, dáng người kiên cường, chỉ là trên mặt mang theo mấy vết sẹo nhỏ, là do nàng lưu lại.

Chu Thanh giật giật khóe miệng, nói: "Ta xin lỗi."

Thế tử Ninh Vương Phủ trầm mặc một lát, mới hiểu ra Chu Thanh đang xin lỗi vì đã gây ra mấy vết sẹo trên mặt mình.

Thế tử Ninh Vương Phủ liền cười nói: "Lúc đó ngươi và ta là tử địch, ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi cũng coi như đã nhân từ nương tay rồi, huống chi.. Cũng coi như là xả giận cho Minh Nguyệt, ta không thể bảo vệ được nàng."

Trong nụ cười còn mang theo tịch mịch vô hạn, hắn đang nhớ đến cố nhân.

Chu Thanh cười cười, bỏ qua câu nói sau cùng của hắn, chỉ đáp: "Bây giờ không phải tử địch sao?"

Thế tử Ninh Vương Phủ nhân tiện nói: "Nếu ngươi còn coi ta là tử địch, vậy mà vẫn nói xin lỗi ta sao?"

Chu Thanh không thể phủ nhận. Ngày nàng đại hôn, Ninh Vương Phủ thêm trang không ít chính là vì muốn lấy lòng, về sau nàng lại mặt, Ninh Vương Phi lại tự mình đến nhà, còn nói những lời kia. Đêm tân hôn, ảnh vệ xảy ra chuyện, là thế tử Ninh Vương Phủ cùng Thẩm Lệ rời kinh. Mặc dù không biết ý đồ thật sự của thế tử Ninh Vương Phủ là gì, nhưng ít nhất bây giờ, hắn cùng với Thẩm Lệ không phải là địch nhân.

Hai người đang nói chuyện, một tràng tiếng vó ngựa gấp rút vang lên, hai người quay đầu, nhìn thấy nhị hoàng tử điện hạ đang giục ngựa mà đến.

"Ai u, không ngờ còn có loại duyên phận này!"

Nhị hoàng tử nhảy từ trên ngựa xuống, mắt khẽ dừng trên mặt Chu Thanh, lại nhìn thế tử Ninh Vương Phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.