Nghênh đón ánh mắt của Chu Hoài Sơn, đồng tử trong mắt thái hậu đáy mắt lập tức co rụt lại.
Ngay sau đó, Chu Hoài Sơn liền nâng hạ lễ trước đó hắn không dâng tặng, dõng dọc nói: "Thảo dân cung chúc Thái Hậu nương nương thân thể an khang, trăm năm trôi chảy."
Thái Hậu nương nương rốt cục cũng không chịu đựng được lời chúc phúc phát ra từ tận đáy lòng của Chu Hoài Sơn nữa, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm mà hôn mê tại chỗ. Dọa cho hoàng hậu vội vàng hoảng hốt tay chân đỡ lấy bà ta.
Thái tử thầm giật mình, vô thức muốn xông tới, nhưng lại nghĩ đến hành động lỗ mãng trước đó, liền cắn răng nhịn lại.
Hoàng thượng nhìn thái tử bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Cơ thể thái hậu khó chịu, yến hội hôm nay, đến đây là kết thúc, tản đi đi."
Nói xong, lại chuyển ánh mắt sang Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ.
Ánh mắt hơi dừng trên gương mặt thế tử Ninh Vương Phủ trong giây lát, hoàng thượng đứng dậy, nói: "Các ngươi cùng trẫm tới ngự thư phòng."
Hoàng thượng đứng dậy, rời khỏi đại điện. Lúc bấy giờ, những người phe thái tử quỳ trên mặt đất toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, mới run run rẩy rẩy đứng dậy. Lúc tìm được hình nhân trong hộp hạ lễ của họ, bọn họ đã sợ suýt tè ra quần. Nếu như không tra rõ ràng, mấy người bọn họ liền phạm phải trọng tội mất đầu! Nhưng nếu như tra ra rõ ràng, vạn nhất là thái hậu vì muốn hãm hại Chu Hoài Sơn mà hạ thủ..
Tra cũng không được, không tra cũng không xong, mấy người quỳ ở nơi đó, chỉ cảm thấy sắp mất nửa cái mạng rồi. Không ngờ, sau khi hoàng thượng kiểm tra cái hộp của Chu Hoài Sơn, thì giống như đã quên mất mấy người bọn họ vậy. Đám người thở phào một hơi, đang muốn tự mình rời đi.
"Đồ ngu! Ta là cha ngươi!"
Đại Lý Tự khanh sắp đi qua chỗ Hoàng thị, Chu Hoài Sơn chợt đi đến gần hắn, không cao không thấp ghé vào lỗ tai hắn nói một câu.
Trước đó, Đại Lý Tự khanh bị Chu Hoài Sơn mắng liền nghẹn một bụng lửa giận, vừa rồi lại bị dọa cho kinh hãi một hồi, bây giờ vẫn còn đang đầu nặng chân nhẹ, hồn chưa kịp trở về cơ thể, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng chửi, lập tức nộ khí liền xông thẳng lên đỉnh đầu. Kết quả chính là Đại Lý Tự khanh không hề nghĩ ngợi, vô thức giơ lên quyền đấm về phía Chu Hoài Sơn.
"Mả mẹ nhà ngươi!"
Theo tiếng gầm giận dữ của Đại Lý Tự khanh, Chu Hoài Sơn liền ngã mạnh xuống đất.
Vương Cẩn là người đầu tiên kinh hoảng chạy tới: "Sơn ca!"
Hắn gào thét chạy về phía Chu Hoài Sơn, cùng lúc đó, Chu Thanh cũng nhào tới.
"Cha!"
Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, Lật Đức Hầu.. Mấy lão là lượt cũng động thời xông tới. Mà đám người vốn định tản ra, trong nháy mắt liền ngưng lại, ngay cả không khí cũng như bị đông cứng.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã kinh động đến hoàng thượng còn chưa đi quá xa, biết được Chu Hoài Sơn bị Trầm Hạt đánh, hoàng thượng lập tức quay đầu trở lại.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hoàng thượng đột nhiên trở về, cả đám người lại càng không có khả năng rời đi.
Gương mặt Thái Tử vẫn luôn xanh mét, hiện tại ngược lại còn mang theo vẻ trào miệt hung ác nham hiểm, quay đầu nhìn về nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử căn bản không để ý tới thái tử, trợn mắt há mồm nhìn Trầm Hạt.
Điên rồi sao? Chuyện này.. Bảo hắn phải làm sao đây? Hắn ái mộ Trầm Minh Châu là thật. Thế nhưng là Trầm Hạt ngươi đánh Chu Hoài Sơn ngay trước mặt mọi người đấy! Loại chuyện này, ta cũng không thể giải quyết cho ngươi được đâu!
Phiền muộn xoa xoa trán, nhị hoàng tử không hề chen qua bên kia xem náo nhiệt.
Mẫu phi của Nhị hoàng tử thấy nhi tử nhà mình không nhúc nhích, cũng thở phào một hơi.
Hoàng Thị cùng Trầm Minh Châu thì bị dọa đến quên cả thở. Mà lúc này, Trầm Hạt đang thở phì phò giống hệt như một con dã thú.
Hoàng Thượng quét mắt nhìn đám người một lượt, sau đó nhìn thẳng tế tửu Quốc Tử giám hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tế tửu Quốc Tử giám lập tức kể lại những gì mình thấy: "Khởi bẩm hoàng thượng, vừa rồi đang chuẩn bị tan cuộc, lúc Chu Hoài Sơn đi qua trước mặt Trầm đại nhân, Trầm đại nhân đột nhiên giơ quyền đấm vào mặt Chu Hoài Sơn."
Trầm Hạt siết nắm đấm nhìn chằm chằm tế tửu Quốc Tử giám, hơi thở nặng nề.
Chu Hoài Sơn được Vương Cẩn cùng Chu Thanh hợp lực từ đỡ dậy, uất ức khóc nói: "Bệ hạ làm chủ cho thảo dân a! Hôm nay thảo dân đi ra ngoài không xem hoàng lịch. Tham gia yến hội lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy! Thảo dân đau quá!"
Thấy hắn khóc lóc đáng thương, Lật Đức Hầu đau lòng sáp lại gần Chu Hoài Sơn, dùng cái miệng mang theo nước miếng của mình, nhẹ nhàng thổi thổi vào mặt Chu Hoài Sơn.
"Ta thổi cho Sơn ca một chút."
Không có ai để ý xem ông lão tám mươi tuổi lẩm cẩm lại phát bệnh gì, người người đều nhìn về phía Trầm Hạt. Trên mặt Chu Hoài Sơn vẫn còn dấu nắm đấm của Trầm Hạt, làn da của Chu Hoài Sơn trắng trẻo, nên dấu vết này lại càng cực kỳ rõ ràng.
Ngay cả người của phe thái tử cũng nhịn không được mà thổn thức, Chu Hoài Sơn này thực sự là đáng thương. Hắn đây là.. Trêu ai ghẹo ai!
Hoàng thượng nhìn Chu Hoài Sơn lại nhìn Trầm Hạt, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trầm Hạt không há miệng ra nổi. Hắn có thể nói cái gì, cũng không thể nói, Chu Hoài Sơn mắng hắn là đồ ngu chứ. Nhưng nếu không nói thì sẽ không thể giải thích vì sao bản thân lại ra tay đánh người trong hoàng cung, đây là trọng tội.
Chu Hoài Sơn lập tức hất Lật Đức Hầu vẫn đang nhiệt tình thổi vào má hắn sang một bên, khó tin trừng Trầm Hạt, hỏi: "Ta mắng ngươi? Ta mắng ngươi cái gì?"
Nhìn vẻ mặt vô tội của Chu Hoài Sơn, cơn tức trong đầu Trầm Hạt lại bốc lên ngùn ngụt: "Ngươi mắng ta cái gì ngươi không biết sao?"
Chu Hoài Sơn hai mắt đẫm lệ, mông lung nói: "Ta biết ngay mà, ta không mắng ngươi, nhưng mà ngươi đánh ta, có phải là bởi vì hôm nay ta không bị hãm hại thành công, ngươi nghẹn một bụng lửa giận, cho nên mới đánh ta đúng không?"
Chu Hoài Sơn nói đến là đáng thương, Chu Thanh không thể không thầm giơ ngón tay cái khen ngợi.
Trầm Hạt bị chọc tức đến tái mặt, gân cổ nói: "Ngươi mắng ta là đồ ngu."
Lời này vừa ra, toàn trường lập tức.. Sau một lúc trố mắt ra nhìn, có người muốn cười mà không dám cười, nhưng lại không nhịn được, chỉ có thể yên lặng cắn chặt miệng mình, không để tiếng cười bật ra khỏi miệng.
Chu Hoài Sơn cũng trừng to mắt, vô tội lại khiếp sợ nhìn Trầm Hạt, đầy mặt chỉ trích: "Sao ngươi có thể nói ra những lời thô lỗ như vậy!"
Trầm Hạt.. Sao ta có thể nói ra à? Ngươi nói tại sao ta lại có thể nói ra chứ hả?
Nhìn bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Hoài Sơn của Trầm Hạt, Hộ Bộ Thượng Thư nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tên Trầm Hạt này.. Thật sự là nghe nhầm rồi.
Chu Hoài Sơn không để ý tới Trầm Hạt, quay đầu nhìn về hoàng thượng nói: "Xin bệ hạ làm chủ cho thảo dân! Thảo dân là học sinh Quốc Tử giám, đọc sách Minh Lý, tuyệt đối không thể nói ra những lời thô lỗ như thế!"
Trầm Hạt hỏa khí trùng thiên, quát: "Các ngươi không nghe thấy sao?"
Hắn quay đầu hỏi mấy vị đại nhân vừa đứng cùng một chỗ với hắn.
Mấy vị đại nhân cùng lắc đầu, đáp: "Không có."
Hộ Bộ Thượng Thư vỗ nhẹ vai Trầm Hạt, tiếp đó nói với hoàng thượng: "Bệ hạ, có lẽ là những ngày này, gia sự nhà Trầm đại nhân gia quá nhiều, áp lực có chút lớn."
Không đợi Hộ Bộ Thượng Thư nói xong, Trầm Hạt đã ngắt lời ông ta: "Ta không nghe nhầm!"
Hộ Bộ Thượng Thư không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Ngươi không nghe nhầm, ngươi nói ngươi nghe thấy ta mắng ngươi, lại không có người khác nghe thấy, hơn nữa ta cũng không hề mắng ngươi, nhưng mà, ngươi lại đánh ta!"
Trầm Hạt nhíu mày nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nói tiếp: "Đánh người là không đúng, ngươi phải xin lỗi ta, nhưng, ta không tiếp nhận hai chữ xin lỗi suông đâu."
Trầm Hạt..
"Vậy ngươi tiếp nhận cái gì?" Hoàng thượng hỏi.
Chu Hoài Sơn suy nghĩ một lát, đáp: "Để Trầm Hạt bồi thường nốt nửa cái nhà còn lại cho ta, như vậy chuyện liền tính là xong, ta sẽ tha thứ cho hắn, nguyện ý giải quyết riêng."
Hoàng thượng nghe xong, gật gật đầu, một bộ rất hài lòng, tiếp đó lại nhìn sang Trầm Hạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]