Chương trước
Chương sau
Chu Thanh luôn tuân theo một nguyên tắc. Tiểu thuyết cũng được phim truyền hình cũng chẳng sao, sở dĩ chúng luôn lề mà lề mề mấy trăm vạn chữ không xong, chính là vì một nguyên nhân, nhân vật phản diện không chết! Nếu như nhân vật phản diện chết, lập tức không còn ai giở ý đồ xấu nữa. Cho nên, chết rồi là xong việc!

Lúc đó nàng định giết chết thế tử Ninh Vương Phủ, cũng chính là vì suy nghĩ này. Bây giờ, nàng vẫn còn chưa quên đâu!

"Giết chết hắn!"

Chu Thanh tổng kết một câu, khiến Lý Nhất không khỏi giật nảy mình, kinh ngạc hô lên một tiếng: "Hả?"

Chu Thanh vội nói: "Có phải các ngươi giữ hắn lại là vì còn có chỗ cần dùng không?"

Lý Nhất lắc đầu, đáp: "Cũng không có chỗ nào hữu dụng cả, chính là gần đây vẫn luôn bận rộn, không có thời gian tới xử lý hắn."

Chu Thanh an tâm nói: "Giết chết hắn đi, chết rồi liền xong, chết rồi thì sé không thể tác yêu tác quái được nữa."

Nhân vật phản diện chết kẻ nào liền tốt kẻ đó. Chết hết chính là đại kết cục! Từ đây nam nữ chính liền hạnh phúc sống bên nhau tới cuối đời rồi.

Lý Nhất nhìn Chu Thanh, hỏi: "Chết như thế nào? Công khai? Tự sát?"

Chu Thanh liền đáp: "Tự sát đi, vào ngày mừng thọ của thái hậu thả ra tin tức, liền nói hắn đã được cứu đi, làm cho chân thật một chút."

"Được." Lý Nhất hiểu dụng ý của Chu Thanh, lập tức đáp ứng.

Đây cũng là một lễ vật lớn bọn họ tặng cho thái hậu. Coi như không thể ảnh hưởng tới kế hoạch của đảng Thái tử, thì ít nhất cũng có thể nhiễu loạn tiết tấu của họ một chút. Hơn nữa chuyện này không ảnh hưởng tới những bố trí an bài khác của ảnh vệ.

Lý Nhất lĩnh mệnh đi an bài mọi việc.

Thời gian thấm thoắt qua nhanh. Kể từ lúc cửa hàng bên này bắt đầu trang trí, Thẩm Tâm cùng Chu Dao mỗi ngày đều phấn chấn tinh thần tới giám sát, toàn bộ lầu hai, cơ hồ đều là do đích thân hai nàng chỉ điểm hoàn thành trang trí.

Bởi vì diện tích có hạn, lại muốn bày biện bàn ghế, còn muốn có một chỗ cho thuyết thư tiên sinh biểu diễn, lại phải chuẩn bị một phòng bếp nhỏ để Thẩm Tâm làm chút điểm tâm trà quả.. Càng nghĩ, một cổ nhân như Thẩm Tâm, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Chu Thanh lại có thể thiết kế ra kiểu phòng bếp cởi mở. Mặc dù phòng bếp này không thể tiến hành chiên xào nấu nướng, nhưng việc chế tác một chút trà quả mâm đựng trái cây, khắc hoa bày bàn đơn giản thì không thành vấn đề. Còn những món điểm tâm cần chiên xào nấu nướng thì làm sẵn ở nhà rồi mang tới là được.

Động tác nấu nướng của Thẩm Tâm chuyên nghiệp lại ưu nhã, chế tác thành kiểu phòng bếp cởi mở như vậy, cũng tạo nên cảnh đẹp ý vui vô cùng độc đáo. Khách nhân vừa có thể nghe kể chuyện trầm bổng chập trùng, lại có thể quan sát Thẩm Tâm tinh xảo bày bàn. Thêm nữa gần đây Chu Dao cũng đều viết chuyện mỹ thực, hiệu quả lại càng miễn bàn.

Để tiện cho khách nhân có thể vuốt ve mèo, Thẩm Tâm còn cho thợ mộc lắp ráp ngôi nhà mèo tinh mỹ xa hoa, vô cùng đẹp đẽ.

Chu Thanh lại phải một lần nữa cảm khái, bản thân quả thật chỉ là một nhân vật công cụ mà thôi. Một chút đãi ngộ của nữ kim chủ xuyên không cũng không có, cổ nhân người ta cái gì cũng có thể tự mình giải quyết, còn nàng chỉ đứng ngoài nhìn mà thôi.



Bên này cửa hàng trang trí hoàn tất, Chu Hoài Sơn cũng tu sửa xong xuôi nửa phủ đệ của Trầm Hạt. Ở giữa hai nhà xây một bức tưởng cực kỳ cao ngăn cách. Trong viện dựa theo yêu cầu của Chu Bình mà đào một con sông. Kỳ thực đây cũng chỉ có thể coi là một khe nước hình khuyên, nhưng Chu Bình quật cường muốn gọi nó là sông. Nếu không phải là Chu Thanh ngăn cản, e rằng Chu Bình đã gọi nó là biển rồi!

Những ngày này, Chu Hoài Sơn đến trường, một mực là Mây Khánh Bá cùng Khánh Dương Hầu giám sát thi công.

Mặc dù Lật Đức Hầu cũng tới, nhưng một ông lão hơn 80 tuổi như vậy, ai dám để cho ông ấy làm gì. Chỉ có thể bày một cái ghế xích đu trong viện, làm chút đồ ăn ngon để dỗ dành.

Làm xong hết thảy, chỉ còn chờ tân gia thôi.

Phương trượng chùa Đại Phật tìm Khâm Thiên Giám tự mình tính toán giờ lành ngày tốt để dọn nhà. Vừa vặn chính là trước mừng thọ thái hậu một ngày.

Một ngày này, từ lúc tờ mờ sáng, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị đã chạy tới, tranh thủ trước khi mặt trời mọc, nấu một nồi cơm, xem như mở lò ở nhà mới, chính thức vào ở.

Chu Thanh bận rộn chuyện dọn nhà, liền không đi đón Chu Hoài Sơn. Xa phu đánh xe ngựa tới đón Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn cùng trở về.

Vừa xuống xe ngựa, Chu Hoài Sơn đã ngửa đầu thưởng thức bảng tên mới mở ngay trên cổng lớn, khóe mắt liếc qua liền nhìn thấy một bóng người, không khỏi quay đầu nhìn sang.

Vương Cẩn cũng chú ý tới người kia, tiến đến bên cạnh Chu Hoài Sơn, đè thấp giọng, nói: "Sơn ca, đó là ông chủ tiệm ăn nhỏ ngày đó phải không?"

Chu Hoài Sơn híp híp mắt, ừ một tiếng.

Vương Cẩn liền hỏi: "Sao hắn lại tới đây? Tìm ngươi sao?"

Dừng một chút, lại nói: "Gần nhất một mực không thấy Triệu Đại Thành, hắn bận làm gì thế nhỉ?"

Chu Hoài Sơn liền đáp: "Ta nào biết được, hai chúng ta mỗi ngày đều ở chung một chỗ, còn thiếu điều ngươi trực tiếp ngủ trên giường của lão tử thôi, những thứ ta biết không nhiều hơn ngươi đâu."

Vương Cẩn lập tức cười hắc hắc, tỏ vẻ gian trá nói: "Cái kia, nếu như Sơn ca đồng ý, ta cũng không ngại ngủ trên giường ngươi.."

"Lăn!" Chu Hoài Sơn tức giận trợn mắt trừng Vương Cẩn.

Lúc này, bóng người đứng núp ở góc tường do dự nửa ngày, mới quyết định đi về phía hai người Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn cũng không nói tiếp nữa, im lặng đợi hắn đi tới.

Đợi gười nọ bước tới gần, Vương Cẩn liếc nhìn Chu Hoài Sơn, tiếp đó quay sang cười nói với hắn: "Ai u, đây là tới tặng đại lễ mừng Sơn ca tân gia sao?"



Ông chủ quán cơm nhỏ đỏ mặt nhìn Chu Hoài Sơn, không biết là khẩn trương hay là e ngại cái gì, hắn không ngừng xoa xoa hai tay vào nhau.

Chu Hoài Sơn cười hỏi: "Đi vào ngồi một chút chứ?"

Ông chủ quán cơm nhỏ lập tức lắc đầu, đáp: "Không, không vào trong, ta, ta tới tìm ngươi là để nói một câu."

Chu Hoài Sơn nhìn hắn, trên mặt không có biểu lộ gì: "Ừm."

Ông chủ quán cơm nhỏ liền liếc nhìn Vương Cẩn một cái.

Vương Cẩn lập tức sững sờ, chợt bật cười: "Mẹ nó, là bí mật ta không thể nghe sao?"

Ông chủ nọ liếm liếm đôi môi khô nứt, gật gật đầu.

Vương Cẩn lập tức thối lui sang một bên, nói: "Sơn ca, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Chu Hoài Sơn 'ừ' một tiếng, nhìn về phía ông chủ quán cơm.

Người này đưa tay xoa xoa khuôn mặt, sau đó dùng tốc độ cực nhanh nói: "Người tiếp nhận quán ăn của ta cất giấu rất nhiều hỏa dược trong tiệm. Có một người ta đã từng thấy qua, tựa như là cấm quân trong cung thì phải, trước đó Chu Viễn từng dẫn hắn tới ăn cơm."

Bởi vì quá khẩn trương, trên trán hắn đồ đầy mồ hôi hột.

Hắn thở dài một tiếng, nói tiếp: "Hôm qua, ta nhìn thấy Chu Viễn cũng đến đó, ta không biết bọn hắn muốn làm gì, nhưng mà, ta nghe thấy bọn hắn nhắc đến tên ngươi, Chu.. Chu Viễn không phải là bị bắt giam sao, tại sao hắn lại được thả ra?"

Nói xong lời cuối cùng, hắn lại thở dài một hơi, cảm thấy hai chân đều đang run rẩy.

"Ngươi.. Ngươi là người tốt."

Nhìn Chu Hoài Sơn, ông chủ quán cơm cũng không biết còn muốn nói gì nữa hay không, chỉ đứng ở đó cúi đầu xoa tay.

Chu Hoài Sơn bất động thanh sắc, im lặng trong chốc lát, đáy mắt thoáng hiện một tia sáng sắc bén, hắn nhìn chằm chằm ông chủ nọ hỏi: "Làm sao ngươi biết, trong tiệm kia tàng trữ rất nhiều hỏa dược?"

"Đêm qua ta ra ngoài mua đồ, lúc đi ra, liền bắt gặp người mà ta vừa nhắc đến ở ngoài cổng, chờ đến khi ta trở lại, lại gặp được hắn, khi đó hắn mới vừa từ trong tiệm đi ra, trên người có một mùi hương rất nồng, nhưng mà lúc hắn đến, trên thân không hề có mùi đó."

"Chu Viễn ở cùng một chỗ với hắn sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.