Chương trước
Chương sau
Theo kế hoạch của Chu Thanh, nàng sẽ chờ cha mình tan học, sau đó thương lượng với Chu Hoài Sơn một chút, rồi mới tiến cung. Dù sao trong tay có 50 vạn lượng ngân phiếu, đây chính là một cái cớ để hoàng thượng có thể điều tra, trừng trị Trầm Hạt. Thẩm Lệ không ở đây, nàng giúp hoàng thượng tìm ra lý do như thế, cũng coi là hỗ trợ cho Thẩm Lệ một tay. Mà dù không thể trừng trị Trầm Hạt, thì ít nhất cũng có thể khiến hắn trung thực mấy ngày. Huống chi, chuyện của Vinh Dương Hầu Phủ trước kia, muốn điều tra, cũng nên khuấy đục vũng nước này lên, một đầm nước trong veo thì có thể tra ra cái rắm gì kia chứ! Không ngờ, hiện tại, chuyện lại phát triển ngoài tầm kiểm soát thế này.

Chu Thanh bắt lấy cánh tay Chu Hoài Sơn khuyên: "Cha, người bình tĩnh một chút!"

Chu Hoài Sơn cắn răng, nói: "Chuyện này không có cách nào bình tĩnh được! Khuê nữ của Chu Hoài Sơn ta, không phải ai muốn khi dễ liền có thể khi dễ, cho rằng chỉ dùng 50 vạn lượng liền có thể cho qua chuyện này sao? Cũng không khỏi quá coi thường ta rồi!"

Nói xong, Chu Hoài Sơn giống như trấn an, vỗ vỗ vai Chu Thanh.

"Con yên tâm, cha của con chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị trước." Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: "Đối với nhà bọn hắn, thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi."

Mí mắt Vương Cẩn giật mạnh mấy lần, tay nắm quyền, nói: "Phải, là chuyện sớm muộn."

Giọng nói không lớn, giống như là đang tự nói với chính mình, có điều, trong trường hợp này, ai cũng không chú ý đến hắn đang lẩm bẩm điều gì.

Chu Thanh nghe hiểu lời này của Chu Hoài Sơn. Vinh Dương Hầu Phủ bị diệt môn, trong thảm án hai mươi năm trước kia, bất luận là kẻ nào nhúng tay vào, Chu Hoài Sơn cũng sẽ không bỏ qua. Hắn đến kinh thành, chính là vì chuyện này. Phàm là có cơ hội, hắn sẽ tuyệt không bỏ lỡ.

Chu Thanh không nhiều lời nữa, chỉ hỏi: "Cha, con đi cùng nhé?"

Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Con đi làm gì, hôm nay con đã suýt chút nữa bị chó cắn đến gãy cổ, còn không mau về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi! Chấn kinh quá độ sẽ bị hôn mê đấy! Lần trước Bình tử cũng phát sốt kìa!"

Chu Thanh..

Im lặng một chốc, sau đó, nàng trợn trắng mất, gục đầu 'ngất xỉu' trên bờ vai của Thẩm Tâm.

Thẩm Tâm lập tức gào to: "Tẩu tẩu đáng thương của ta! Tẩu sốt cao quá a~~~"

Chu Thanh..

Trong tiếng kêu như quỷ khóc sói gào của Thẩm Tâm, Chu Thanh được mang về nhà. Chu Hoài Sơn dẫn theo đám người Lật Đức Hầu đằng đằng sát khí lao thẳng tới phủ đệ Đại Lý Tự khanh.



Phủ Đại Lý Tự khanh. Hoàng thị đang khóc lóc đến sắp tắt thở. Đời này, bà ta còn chưa bao giờ phải chịu sự khuất nhục như vậy, cũng may tính cách bà ta cứng cỏi mới không bị tức chết tại chỗ. Đổi thành người khác, hôm nay nhất định là sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại đương trường rồi.

Hai mắt đỏ sưng, sắc mặt vàng như nến, Hoàng thị khóc nói với Trầm Hạt: ".. Nàng ở ngay trước mặt của rất nhiều người, nói ta.. nói ta hại chết tỷ tỷ. Hạt ca, ta oan uổng lắm. Ta làm sao có thể hại chết tỷ tỷ? Đó là tỷ tỷ ruột của ta mà! Còn có Minh Nguyệt nữa. Minh Nguyệt là ta hoài thai mười tháng sinh ra, trước đây có thai nàng, ta ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu Hạt ca cũng tận mắt chứng kiến. Ta không biết Chu Thanh chứa tâm tư gì, lại nói Minh Nguyệt là con gái của tỷ tỷ. Cháu trai giống cậu, có đứa trẻ không giống mẫu thân nhưng lại giống cậu ruột. Minh Nguyệt chính là giống dì của nàng thì ta biết làm thế nào! Chu Thanh dựa vào cái gì mà lại bêu xấu ta như vậy? Nói xấu ta còn chưa tính, còn muốn nói xấu Minh Châu. Minh Châu mới bao nhiêu lớn? Nàng liền nói, trước kia Minh Nguyệt chết, là vì Minh Châu làm hại. Hạt ca! Trong lòng ta rất khó chịu, Minh Châu, con gái của mẹ ơi, mọi người sống tốt nhé! Ta.. ta không thiết sống nữa!"

"Nương!" Trầm Minh Châu ngồi bên giường, ôm chặt lấy Hoàng thị.

Dấu bàn tay bị Thạch Nguyệt Hinh tát, bây giờ vẫn còn hiện rõ trên mặt nàng ta, tuy không quá mức giật mình, nhưng cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Đỏ mắt, Trầm Minh Châu ôm lấy Hoàng thị, nói: "Nương, Chu Thanh chính là cố ý, nàng ta cũng là bởi vì ta nên mới muốn hại người như vậy, nương, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta."

Sắc mặt Trầm Hạt cực kì khó coi, ngồi trên ghế. Vợ con bị người khi dễ thành ra như vậy, hắn đường đường là một nam tử hán chẳng lẽ ngay cả một cái cái rắm cũng không dám phóng sao? Nhưng chuyện hôm nay, hắn cũng nghe qua, Chu Thanh đích thật là tìm được thuốc bột trên người ma ma thiếp thân của Hoàng thị. Lý Nhất cũng tìm được người dắt chó. Những người kia, đích thật là do Hoàng thị an bài.

Trước mặt mọi người, Chu Thanh chửi bới Hoàng thị là không đúng, đáng phải chịu thiên đao vạn quả, nhưng hắn không có cách nào đi nói cho rõ phải trái đúng sai.

Hít sâu vào một hơi, Trầm Hạt nói: "Về sau hai ngươi, đừng trêu chọc nàng nữa!"

Trầm Minh Châu lập tức phát hỏa.

"Cha! Người đang nói gì vậy, mẹ ta đã bị Chu Thanh khi dễ thành cái dạng gì rồi, tại sao cha còn có thể nói ra loại lời này! Chẳng lẽ, cha cũng cảm thấy, đại tỷ là do ta hại chết, dì lớn cũng là do mẹ ta hại chết, đúng không!"

Trầm Minh Châu thật sự không hiểu nhìn Trầm Hạt.

Trầm Hạt xấu hổ thở dài: "Minh Châu, tại sao cha có thể nghĩ như vậy chứ, sao con lại hại chết đại tỷ được, mẹ con lại càng không hại chết dì lớn của còn."

"Vậy cha phải đòi lại công đạo cho mẹ đi! Cha thử nghe xem hiện tại, bên ngoài đã đồn đại thành dạng gì rồi! Về sau, ta và mẹ sẽ không còn mặt mũi nào ra khỏi cửa gặp người nữa!"

Hoàng thị ôm Minh Châu, khóc gào thảm thiết. Đang nháo, mẹ Trầm Hạt, Trầm lão phu nhân run run rẩy rẩy được người đỡ đến đây.

Bà ta vung quải trượng cầm trong tay về phía Trầm Hạt mắng: "Làm cha, làm chồng, ngươi làm cha làm chồng như thế sao? Ngươi xem hai mẹ con chúng nó bị khi dễ thế nào, dù sao Minh Châu cũng sắp gả cho nhị hoàng tử điện hạ, thế mà Thạch Nguyệt Hinh nói đánh là đánh, ngươi ngay cả nói lí lẽ thay cho con cũng không làm. Ngươi làm cha như thế sao?"

Lão phu nhân đánh quải trượng tới, Trầm Hạt bị dọa sợ vội vàng né tránh.



Hoàng thị cũng không đoái hoài tới việc khóc lóc nữa, vội vàng xuống đất, đi đỡ lão phu nhân, hỏi: "Nương, sao người lại tới đây, chỗ con không có chuyện gì."

Vừa nói, vừa lau nước mắt.

Lão phu nhân tức giận đến xanh cả mặt.

"Đều đã bị Chu Thanh khi dễ thành ra như vậy, còn nói không có việc gì, chuyện ngày hôm nay, quyết không thể bỏ qua như vậy! Môn phong Trầm gia này, quyết không thể để cho một nha đầu quê mùa như nó bôi bẩn được! Lát nữa con theo ta tiến cung!"

Đang nói chuyện, một nha hoàn đi vào hồi bẩm: "Đại nhân, lão phu nhân, phu nhân, Chu Hoài Sơn tới."

Lão phu nhân nghe vậy, lập tức nổi giận đi thẳng ra ngoài, nói: "Hắn còn có mặt mũi tới đây sao! Ta ngược lại muốn nhìn xem hắn cho ta một lời giải thích thỏa đáng như thế nào!"

Nha hoàn..

Nhưng mà, hắn không phải đến để cho lời giải thích! Mà là tới để đòi được nghe giải thích kìa! Khí thế đằng đằng sát khi bên ngoài, nhiều hơn gấp mấy trăm lần ở đây đó. Ừm, lời này không thể nói, nói ra là sẽ bị đánh.

Nha hoàn thầm suy tính trong lòng, trầm mặc lui lại.

Trầm Hạt đứng dậy theo, nói: "Ta đi xem."

Lão phu nhân quay sang nói với Hoàng thị: "Con nghỉ ngơi đi, ta đi đòi công đạo cho con!"

Hai mẹ con Trầm gia mang theo một thân lửa giận phừng phừng đi thẳng đến phòng nghị sự. Lúc đi tới cửa, lão phu nhân cùng Trầm Hạt nhìn thấy trong phòng nghị sự có đến mười mấy người, lập tức có chút mờ mịt. Tình huống gì đây! Tại sao Lật Đức Hầu cũng có mặt thế?

Không chờ mẹ con hai người kịp phản ứng, Lật Đức Hầu tuổi đã cao trực tiếp cầm một cái đệm ghế ném xuống đất, tiếp đó đặt mông ngồi lên.

"Hôm nay, nếu các ngươi không cho Sơn ca của ta một lời giải thích thỏa đáng, ta sẽ chết tại nhà các ngươi!"

Lật Đức Hầu già cả thần trí không rõ, nhưng rất kiên trì với chức trách Tả hộ pháp của mình, lời nói hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.