Đợi tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ vừa đi, Chu Thanh quay người hành lễ với Kinh Triệu Duẫn.
"Chuyện hôm nay, mong đại nhân cho dân nữ một lời công đạo."
Kinh Triệu Duẫn ngồi dưới tấm gương sáng, chỉ muốn chửi mẹ. Ngươi có chỗ nào là không có công đạo!
Nhưng mà, hắn lại không những không thể mắng mẹ, mà còn phải thẩm án. Còn may là, bởi vì Chu Thanh lôi ra bản án cũ của Chu Viễn, nên chuyện hôm nay, hắn cũng không coi là đắc tội Đoan Khang Bá Phủ. Ai! Làm người thật là khó! Làm quan, lại càng khó hơn! Có điều, làm dân chúng còn khổ hơn nữa, nếu so sánh như vậy, làm quan vẫn là tốt.
Nhìn lướt qua đám đông huyên náo bên ngoài, Kinh Triệu Duẫn âm thầm thở dài một hơi, lại vỗ kinh đường mộc.
"Phạm nhân Hồng Liên, Tôn thị đang quỳ trên công đường, các ngươi đã biết tội chưa?"
"Nô tỳ biết tội." Hồng Liên ủ rũ cúi đầu quỳ ở nơi đó, thành thành thật thật nhận tội.
Cũng vì cúi đầu, nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng ta.
Ngược lại là Tôn thị, bị dọa đến toàn thân như nhũn ra. Cho tới bây giờ, bà ta vẫn không nghĩ tới, người bị sai dịch bắt giữ lại là mình.
Kinh Triệu Duẫn nhìn về phía Tôn thị, hỏi: "Tôn thị?"
Tôn thị giật mình, lắp bắp: "Ta.. ta.."
Đầu gối bà ta như nhũn ra, ngồi phịch ở một bên nha dịch, nói không ra lời.
Kinh Triệu Duẫn liền nói: "Nhục nhã người khác trên đường, theo tội, vả miệng 10 lần."
Nghe xong hình phạt, Tôn thị lại thở phào một hơi. Vả miệng sao? Hù chết ta rồi.
Tôn thị cảm thấy, đầu gối tựa hồ lại có chút khí lực.
Đợi đến khi bà ta định tự mình đứng lên, Kinh Triệu Duẫn lại nói: "Tôn thị ẩu đả nguyên cáo, nhiễu loạn công đường, phạt mười trượng."
Hai đầu gối vừa có chút khí lực của Tôn thị, lại mềm nhũn ra. Mười trượng! Bà ta đã từng nhìn thấy người bị đánh bằng trượng, phải cởi quần lộ ra cái mông mà đánh. Không nói đến đau, chỉ vừa nghĩ tới bản thân ngay sau đây sẽ phải bị lộ ra cái mông ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, Tôn thị đã cảm thấy choáng váng trời đất quay cuồng muốn ngất đi cho xong. Nhưng mà, lại hết lần này tới lần khác, bà ta lại không thể ngất đi được. Tôn thị cứ như vậy kinh hồn táng đảm bị ngồi bệt dưới đất, thật chẳng khác nào như bị quẳng vào chảo dầu sôi.
Kinh Triệu Duẫn nói xong, nhìn về phía Chu Thanh. Chu Thanh liền lắc lắc tờ khế ước trên tay.
"Dựa theo ước định trong giấy này, mong đại nhân hỗ trợ dân nữ đòi nợ."
Khóe miệng Kinh Triệu Duẫn khẽ giật một cái, nói: "Bản quan cũng không biết chuyện Chu Hoài Hải mua chuộc tri phủ phủ Tuyên, càng không biết chuyện Chu Hoài Hải hãm hại Chu Hoài Sơn, cho nên, mong Chu cô nương thông cảm, án này không nằm trong phạm vi chức vụ của bản quan."
Nói đoạn, chỉ sợ Chu Thanh lại nói thêm gì, Kinh Triệu Duẫn vỗ kinh đường mộc, bãi đường. Hắn hỏa tốc rời đi, sau đó liền có nha dịch cầm hình cụ vả miệng có gắn đinh gỗ tiến lên. Sau mười cú vả miệng, Hồng Liên treo gương mặt sưng phù rớm máu nói xin lỗi với Chu Thanh, rồi xoay người rời đi.
Tôn thị còn phải chịu 10 trượng nữa. Chu Thanh lười xem, cũng quay lưng bỏ đi.
Trước đó Thẩm Lệ đã từng đề cập qua, Chu Viễn lợi dụng một loạt quan hệ, ép Hồ Vi Nhạc không thể không thả Chu Hoài Hải. Mặc dù lúc đó Hồ Vi Nhạc thả người, nhưng không có nghĩa là chuyện này cứ thế là xong. Bây giờ, Chu Hoài Sơn vào kinh, muốn tra lại bản án của Vinh Dương Hầu Phủ trước kia, chuyện này liền trở thành một cái cớ hoàn mỹ.
Thái hậu có thể nói chuyện giúp Đoan Khang Bá, nhưng không có nghĩa là thái hậu có thể nói chuyện thay Chu Viễn. Coi như thái hậu vì đảng của thái tử, hạ thấp thân phận muốn đi bảo đảm cho Chu Viễn, nhưng lần này thì chưa chắc có thể tìm được lý do thích hợp như trước nữa.
Đêm qua, lúc ra khỏi phòng Chu Hoài Sơn, trên đường tiễn nàng trở về, Thẩm Lệ có nói, cần một cơ hội để tóm Chu Viễn. Không ngờ, hôm nay cơ hội này liền tự mình đưa tới cửa.
Gã sai vặt đi theo bên cạnh Chu Thanh, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mà nhìn nàng. Khó trách Lý Nhất cùng Lý Nhị đều nói, Chu Thanh với đại nhân nhà họ, là người một đường nha. Ai có thể ngờ, chẳng qua chỉ là Tôn thị nhục mạ Chu Thanh, liền có thể dây dưa ra một đống chuyện như vậy. Chỉ sợ hiện tại, chính Kinh Triệu Duẫn cũng đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì kìa.
Phủ nha Kinh Triệu Duẫn.
Kinh Triệu Duẫn khẽ nhếch miệng, tê liệt ngồi trên ghế. Cái trán đắp một cái khăn lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
"Ngươi nói, hôm nay Chu Thanh rốt cuộc là có ý gì?" Kinh Triệu Duẫn hít sâu một hơi, buồn buồn hỏi tâm phúc bên cạnh.
Tâm phúc liền nói: "Theo thuộc hạ thấy, nàng chính là nhằm vào Đoan Khang Bá Phủ, không liên quan đến đại nhân ngài, hôm nay dù chúng ta không mở nha, nàng cũng có thể nghĩ đến biện pháp khác."
Kinh Triệu Duẫn cũng sắp khóc.
"Nhưng mà, ta đã mở nha, ngươi nói đi, có phải là ta đã bị Thẩm Lệ đưa vào danh sách đen rồi không?"
Nghe đồn, thống lĩnh ảnh vệ Thẩm Lệ có một cuốn sổ dùng để ghi chép. Cuốn sổ này màu đen, những cái tên bị ghi vào đó, đến cuối cùng đều phải tiến vào nhà lao ảnh vệ.
"Đại nhân, ngài đừng nhạy cảm quá, hôm nay ngài mở nha, mặc dù không hợp quy củ, nhưng mà quy củ là chết, người mới là sống, ngài cứ một mực chắc chắn e ngại Thẩm Lệ, chuyện này liền không có liên quan bao nhiêu với ngài. Dù sao thì hôm nay trên công đường, ngài cũng phạt Hồng Liên cùng Tôn thị."
Kinh Triệu Duẫn lắc đầu, lấy cái khăn đắp trên trán xuống. Tâm phúc lập tức lại đưa một cái khăn lạnh khác lên.
Đặt cái khăn sau gáy, Kinh Triệu Duẫn nói: "Ta cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Ngươi nghĩ đi, nếu như là nhằm vào Đoan Khang Bá Phủ, vậy thì vì sao một tiểu cô nương như Chu Thanh lại đứng ra như thế? Tại sao Thẩm Lệ không thân tự động thủ kia chứ? Hơn nữa, làm sao Chu Thanh lại biết, hôm nay Tôn thị muốn tìm nàng đây gây chuyện chứ!"
Tâm phúc liền cười nói: "Thuộc hạ nhìn bộ dạng của Tôn thị, coi như hôm nay không tìm Chu Thanh gây chuyện, thì cũng nhất định sẽ phát tác vào ngày khác, người ta không lo thiếu cơ cơ hội."
Kinh Triệu Duẫn gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng mà, sao ta vẫn cảm thấy, chuyện này không phải là trùng hợp."
"Đại nhân, trùng hợp không trùng hợp, thuộc hạ cảm thấy, nếu đã dính tới ảnh vệ, chúng ta cũng đừng tham dự quá nhiều, nếu không, chỉ sợ sẽ bồi chính mình vào đó. Vị trí này của ngài, thuộc hạ từng nghe tùy tùng thân cận với thế tử Trấn Quốc Công Phủ nói qua, có người muốn ngồi vào lâu rồi, còn đã tặng lễ đến trước mặt thế tử gia rồi."
"Còn có việc này?" Kinh Triệu Duẫn lập tức ngồi dậy, khăn lạnh cũng theo đó rớt xuống.
"Đúng vậy." Tùy tùng gật đầu: "Cho nên mới nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, với thủ đoạn của Thẩm Lệ, ai có thể biết rốt cuộc hắn có mục đích gì, lại nói, Thẩm Lệ nhằm về phía ai, vậy thì đại biểu vị kia cũng hướng về phía người đó."
Nói đến đây, tùy tùng đưa tay chỉ chỉ lên trời.
"Đây là chuyện cha con nhà trời, có ầm ĩ thế nào, người ta cũng là cha con ruột, không giống với chúng ta."
Kinh Triệu Duẫn rầu rĩ ừ một tiếng: "Từ ngày ta ngồi vào trên vị trí này, liền không thể chỉ lo cho thân mình."
Nói đến đây, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới vụ án hai mươi năm trước. Đó là đại án đầu tiên kể từ khi hắn nhậm chức Kinh Triệu Duẫn. Thảm án diệt môn Vinh Dương Hầu Phủ. Cho nên..
Hôm nay Chu Thanh diễn một màn này, rốt cuộc là vì cái gì! Có liên quan với vụ án kia không?
Mặc dù cha Chu Thanh cũng tên là Chu Hoài Sơn, mặc dù hắn nói, mình được lão Hầu gia Chu Hoài Sơn báo mộng gì đó, nhưng mà, lúc Kinh Triệu Duẫn phá án, Vinh Dương Hầu đã sớm chết. Là Vinh Dương Hầu chết trước, sau đó cả nhà mới bị diệt môn. Dù có báo mộng, ông ấy cũng không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, Kinh Triệu Duẫn có chút tâm thần không yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]